“Cái Hạnh nói sang đầu tuần là khách trả phòng gần hết rồi. Thứ hai anh về nhà của mình đi Lập Đông.”
“Em… Thật sự không thể tha thứ cho anh được sao?”
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, mây trắng bồng bềnh quẩn quanh những ngọn núi huyền bí phía xa. Không phải tối đen mù mịt, ánh sáng màu bạc đem đến huyền diệu bí ẩn cho vạn vật.
Bắc Yên ngắm mãi bức tranh huyền ảo của đêm, tĩnh lặng vô cùng. Đến khi Lập Đông tưởng rằng cô sẽ không trả lời, Bắc Yên đột nhiên lên tiếng:
“Anh nói tôi ác, nhưng lại không hề nhìn lại bản thân đối với tôi đã có bao nhiêu là tàn nhẫn.”
Mất một lúc Lập Đông mới hiểu được cô đang nói gì, hoá ra những lời anh nói ngày đó đều đều nghe rõ.
“Tôi không tỏ ra khổ sở vật vã, anh liền nghĩ tôi không biết đau.”
Bắc Yên chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào Lập Đông: “Đến bây giờ tôi vẫn nhớ từng chi tiết của ngày hôm ấy. Cô ta ôm anh như thế nào, tôi đã chờ đợi bao lâu để anh có thể đẩy cô ta ra. Ánh mắt anh, những ngón tay đan chặt vào tay cô ta.”
Cơ thể Lập Đông chợt run rẩy.
“Trước đó tôi còn tự hỏi vì sao anh không còn nhiệt tình với tôi như lúc ban đầu. Phải chăng vì tôi quá nhạt nhẽo nên anh mới lạnh nhạt thờ ơ như vậy?”
“Tôi không dám trách giận, cảm thấy mình đến tuổi này rồi cũng không thể bày trò giận dỗi như mấy cô cậu mới lớn yêu nhau. Tự mình suy nghĩ, tìm cách cải thiện mối quan hệ giữa chúng ta.”
“Còn anh… Tôi không còn ít tuổi, nhưng lại lần đầu biết yêu. Tôi… Lúc đó tôi cảm thấy giống như mình… giống như ai đó đang cầm dao khía từng nhát từng nhát vào ngực mình vậy.”
“Anh nói xem, trái tim muộn màng của tôi, lần đầu mở cửa đã bị anh dẫm nát. Làm sao rôi dám để nó tổn thương một lần nữa?”
“Vậy cho nên Lập Đông.”
“Tôi đã từng nói một lần rồi, đừng làm những chuyện dư thừa nữa. Chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại.”
Lập Đông nhìn Bắc Yên, ánh mắt như không thể tin được, thật lâu không nói nổi thành lời.
“Anh xin lỗi, em nghỉ ngơi sớm đi. Mai anh sẽ rời khỏi.” Lập Đông nói.
Sang ngày thứ hai, đến tận chiều tối Vinh mới dọn dẹp xong phòng của Lập Đông. Hạnh nổi hứng nằng nặc lôi Vinh đem đồ qua nhà Bắc Yên.
“Hôm nay trong dân có con trâu bị ngã, em mua nhiều lắm. Thằng Vinh láo toét lần trước qua chị ăn trực không lấy phần về cho em gì cả. Chị làm trâu nhúng dấm đi chị Yên.” Hạnh nói liên hồi, kéo theo Vinh bê một rổ đồ ăn.
Vinh ngại ngùng: “Nay dọn cả ngày em cũng ngại nấu quá.”
Bắc Yên mỉm cười, biết Vinh cũng chỉ lấy bừa cái cớ thế. Chứ không làm bếp thì khách bên đấy ăn bằng gì.
“Ngồi ăn ngoài sân nhé chị Yên. Em đi hái rau.” Hạnh tự quyết định.
Bắc Yên cười lắc đầu, đón lấy rổ thức ăn của Vinh đem vào bếp. Vinh chạy quay về homestay, lúc quay sang đã lại ôm theo một kiện bia. Bắc Yên trong mắt ngạc nhiên: “Ngày gì mà hai đứa tưng bừng thế?”
Vinh cười ngại, chỉ xuống phía Hạnh đang líu lo hát dưới vườn: “Cái con giời vồ kia kìa, nó cứ bắt em.”
Đợi Vinh dọn được bàn ghế ra giữa sân, Lập Đông cũng thái được hai đĩa thịt đầy.
Hạnh tách tách vài tiếng, mở luôn bốn lon bia chia cho mọi người: “Uống cảm ơn nồi thịt của chị Yên nào.”
“Thịt của em mang qua mà.” Bắc Yên sửa lại.
“Vậy uống cảm ơn chị đã cưu mang ông chủ chúng em thời gian qua.” Hạnh nói, không đợi mọi người đáp lại đã tự đưa lon bia lên miệng uống.
Bắc Yên nhận thấy cô bé này hôm nay có hơi khác thường, nhưng cũng không rõ ở đâu. Chờ đi khi biết được nguyên nhân, vỏ bia rỗng đã vứt la liệt dưới sân.
Nồi nước mẻ sôi bùng bục, mùi thơm tỏa ra bốn phía, gương mặt Hạnh đỏ gay gắt, vừa khóc vừa cười: “Mả cha cái bọn bắt cá nhiều tay. Tiên sư cái lũ phản bội.”
Vinh gỡ lon bia dở trong tay Hạnh ra: “Ăn đi, không uống nữa.”
“Cứ uống, cậu là ai là đòi cấm tớ.” Hạnh giằng lại, một tay ấn đầu Vinh.
Lập Đông ít nói hôm nay bấy giờ cũng lên tiếng gàn: “Thôi ăn đi cô, đừng uống nữa.”
“Anh kệ em, giờ là hết giờ ông chủ rồi nhá” Hạnh nói, đoạn lại cười hì hì: “Giờ cũng xem như em đang đồng cảm với anh. Hiểu được vì sao anh lại tự đâm mình rồi. Đúng chỉ cái bọn thất tình mới hiểu được nhau, anh nhỉ.”
Hạnh đã uống say, lời nào cũng dám nói. Vấn đề nhạy cảm hai cô cậu bình thường không dám nhắc đến từ khi Lập Đông ra viện đến giờ cũng chẳng còn ngại mà lôi ra.
Bắc Yên đang nhúng một muôi thịt trâu, tay bỗng cứng đơ. Vinh bất lực tóm lấy Hạnh bịt miệng cô: “Cái con này, mày uống say quá nói liều rồi đấy.”
Lập Đông không để bụng, cúi đầu cười: “Ừ hoá ra là em đang đồng cảm với anh.” Nói rồi bóc một lon bia mới, tự uống.
Hạnh cậy được tay Vinh ra, nghe được lời này gục vào vai Lập Đông oà khóc: “Phải không? Anh cũng hiểu được em mà phải không? Anh cũng đau khổ đến chết đi được như em bây giờ phải không?”
“Chị Yên, anh ấy đã làm gì? Mà sao chị không thể tha thứ cho anh ấy thế? Chị tha thứ cho anh ấy đi, bọn em đều khổ lắm. Em hiểu cảm giác ấy mà.” Hạnh lôi tay Bắc Yên kéo kéo, kéo đến rơi cả đôi đũa trong tay cô.