Bây giờ không phải là Đổng Vũ cũng giống nhóm người trước kia sao, vọng tưởng bay lên cành cao, nhưng vấn đề là nhà họ Lý có muốn cho cô ta đạt được ước muốn hay không mới được.
Đổng Vũ tức giận cười nhạt, dường như bị người ta lột sạch chỉ còn nội y, “Dù thế nào thì Lý tổng cũng là người đẹp trai trẻ tuổi, còn hơn đạo diễn Lục Nguyên có lòng nhưng lực lại không đủ mạnh đó.”
“Cô!” An Thiến nắm chặt lấy cốc cà phê trong tay, rất ít người biết chuyện của mình và đạo diễn Lục Nguyên, một mặt đúng là vì tuổi tác của Lục Nguyên đã cao, và điều quan trọng là Lục Nguyên đã có gia đình, nếu để cho người ngoài biết mối quan hệ giữa mình và Lục Nguyên, thì mình sẽ xong đời.
Chuyện này khiến cả căn phòng rơi vào yên lặng, mọi người nghĩ thầm ban đầu bàn tán về scandal nhưng không ngờ lại biết được một bí mật lớn trong giới như vậy, nhưng đó là Lục Nguyên, An Thiến hoặc Lý Bách đằng sau Đổng Vũ, đây đều là những nhân vật mà không ai trong số mấy kẻ tép riu như bọn họ có thể đối đầu được.
“Cạch!” An Thiến đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, ngực vì tức giận mà liên tục phập phồng, một tay chỉ vào Đổng Vũ, liên tục nói, “Cô! Cô! Cô bớt nói mấy lời linh tinh ở chỗ này cho tôi!”
“Ha ha, có phải là nói linh tinh hay không, chúng ta cứ chờ đến ngày mai mà xem!” Đổng Vũ không muốn nói nhiều lời thừa thãi, xoay người định bỏ đi, nhưng sao An Thiến có thể để cô ta đi một cách dễ dàng như vậy được chứ. An Thiến nhìn xung quanh, thấy cốc cà phê mình để trên bàn, cốc cà phê đó là cốc giữ nhiệt, nên cà phê bên trong vẫn còn nóng, An Thiến không nghĩ ngợi nhiều liền cầm cốc cà phê hất về phía Đổng Vũ.
“A!”
“Trời ơi!”
Một vài tiếng ngạc nhiên vang lên, vì quán tính nên cốc cà phê bị văng ra, cái nắp cốc bị tung ra trong quá trình ném, cà phê nóng không chỉ văng lên lưng của Đổng Vũ, mà còn bắn vào một vài diễn viên nữ ở bên cạnh.
Đổng Vũ không ngờ rằng An Thiến sẽ làm ra hành động như vậy, cô ta đau đến mức khuôn mặt nhăn chặt lại. Bây giờ đã là tháng sáu, vì muốn đẹp nên những nghệ sĩ nữ đều mặc những chiếc áo mỏng tang. Nước cà phê nóng kia như thể dội trực tiếp xuống da thịt của cô ta.
Trợ lý của Đổng Vũ vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền cảm thấy kinh hãi, làn da trắng nõn của Đổng Vũ đã bị sưng đỏ lên một mảng, “Nhanh Nhanh! Nhanh gọi xe cứu thương! Nước! Nước lạnh!”
Tiếng cãi vã ầm ĩ ở chỗ này đã sớm bị Trần Hoa biết được, anh ta đến đó với khuôn mặt lạnh băng, nhưng cũng không ngờ sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy, nữ chính của mình hắt cà phê nóng vào người nữ thứ của mình, còn có một vài diễn nữ ở bên cạnh bị liên lụy.
Lục Dao vừa đến trường quay, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, cô nhíu mày, mặc dù biết trong đoàn làm phim có xảy ra một chút chuyện, nhưng không ngờ rằng nữ chính và nữ thứ sẽ làm náo loạn lên ngay ở trước mặt mọi người.
“Có phải là cảm thấy rất khó tin đúng không?” Một giọng nam trầm thấp vang lên ở bên cạnh, Lục Dao nghiên đầu và nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục cổ đại màu đỏ đang đứng cười ở bên cạnh.
“Chào cô, Lạc Thần Hoa, tôi là Tĩnh Vương.” Người đàn ông này sử dụng danh tính trong kịch bản của bộ phim, Lục Dao nghiêng đầu suy nghĩ, trong phim Tĩnh Vương là nam thứ ba, tính tình ngang ngược, bộ trang phục màu đỏ này của hắn thật ra đang làm nền cho cái dáng vẻ vừa chính vừa tà của hắn.
“Chào anh, tôi biết anh, anh là nam thứ ba, Triệu Lập Khôn.” Lục Dao xoay người, kéo ra khoảng cách với Triệu Lập Khôn. Triệu Lập Khôn cười khẽ, “Chào cô, tôi cũng biết cô, cô là Lục Dao.”
Lục Dao khẽ gật đầu, sau đó xoay người lại nhìn căn phòng bị mọi người vây kín.
“Cô có nghĩ là tính tình của những nghệ sĩ này khác với ngày thường không?”