Khi nghe thấy câu hỏi của Hạ Thần Phong, Đinh Khoa liền mỉm cười, “Còn có thể vì cái gì nữa, chẳng phải là vì mấy bức tranh bị hỏng sao...” Trước đây, người nhà của Đinh Khoa vì muốn chữa bệnh cho anh ta nên đã nợ một khoản lớn. Trong lúc vô tình, Đinh Khoa thấy có người muốn mua bức tranh mà mình đăng lên internet, vì vậy anh ta liền đi ra ngoài.
Mặc dù Diệp Hâm thực sự là một kẻ hỗn láo nhưng khả năng giám định tranh của anh ta xứng đáng được người khác khen ngợi.
Lần đầu tiên hợp tác với Diệp Hâm, đúng là Đinh Khoa đã kiếm được một khoản tiền nhưng cũng chỉ có mấy chục nghìn tệ. Khi Đinh Khoa nhìn thấy tin tức về Phương Phong, biết được giá của các bức tranh trước đây của mình thì anhn ta liền đi tìm Diệp Hâm. Kể từ đó, Đinh Khoa không bao giờ trở về được nữa.
Hạ Thần Phong lắng nghe xong thì khẽ cau mày, “Tức là Diệp Hâm vì lợi nhuận nên mới nhốt anh ở dưới tầng hầm để vẽ tranh?”
Đinh Khoa trầm mặc, “Tôi từng muốn từ chối nhưng đằng sau Diệp Hâm còn có nhà họ Đường, tôi không dám, tôi sợ sẽ liên lụy đến bố tôi và chị gái tôi...”
Hạ Thần Phong không biết nên nói cho Đinh Khoa biết rằng trong khoảng thời gian anh ta bị nhốt thì bố anh ta đã qua đời như thế nào.
“Vậy nạn nhân có quan hệ thế nào với anh, tại sao anh lại muốn giết cô ấy?” Những thứ dùng để quay phim như camera, Hạ Thần Phong đã lắp đặt cả rồi. Khoảng thời gian Đinh Khoa tỉnh táo không nhiều, cho nên phải nhân dịp này để ghi chép lại.
“Vũ Tình...” Khuôn mặt Đinh Khoa hiện lên vẻ đau khổ, “Tôi luôn bị Diệp Hâm nhốt dưới tầng hầm, có một lần Vũ Tình nhìn thấy tôi, ban đầu cô ấy muốn báo cảnh sát giúp tôi, nhưng tôi sợ hắn ta sẽ làm tổn thương đến người nhà của tôi...”
Vũ Tình là một người rất hiền lành, lúc phát hiện ra Đinh Khoa, cô luôn nhân lúc Diệp Hâm không chú ý liền đi xuống chăm sóc anh ta, nói cho anh ta biết phong cảnh bên ngoài, con mang một ít đồ ăn ngon đến.
Trong khoảng thời gian đó, Đinh Khoa rất ít khi lên cơn, và những bức tranh của anh ta bắt đầu thay đổi theo chiều hướng có hy vọng vào cuộc sống, vẽ ra các tác phẩm ngập tràn ánh nắng và hy vọng.
Nhưng Diệp Hâm nhanh chóng phát hiện ra điều tốt đẹp đó. Để kiểm soát Diệp Hâm tốt hơn, anh ta coi Phùng Vũ Tình thành quân cờ của mình.
“Sau khi Diệp Hâm phát hiện ra, anh ta liền nhốt Vũ Tình ở bên dưới... Chúng tôi đã nghĩ mọi chuyện cứ vậy là hết... Cho nên chúng tôi chọn cách tự tử...” Nói đến đây, Đinh Khoa không để lộ một nét mặt dư thừa nào.
“Khi cô ấy rút dao ra thì Diệp Hâm đến... Chúng tôi không ngờ rằng... Máu có thể chảy liên tục ra từ cái lỗ nhỏ đó...” Đinh Khoa nhìn hai tay của mình, “Diệp Hâm đe dọa tôi, nếu tôi chết thì bố tôi và chị gái của tôi cũng sẽ chết cùng tôi, sau đó tôi lên cơn... Đến lúc tôi tỉnh lại... Tỉnh lại lần nữa... Thì Vũ Tình đã bị người ta treo lên nóc nhà... Máu chảy nhỏ từng giọt xuống xô, và bức tranh cứ như vậy được hoàn thành.”
Hạ Thần Phong ra khỏi phòng bệnh, bệnh tình của Đinh Khoa rất nghiêm trọng, về cơ bản anh ta chỉ có thể tỉnh táo trong vòng nửa tiếng, sau đó sẽ rơi vào trạng thái mơ hồ.
Đinh Tuyết chờ ở bên ngoài, hai mắt đỏ hoe. Vừa nãy cảnh sát đã nói với bà tình trạng của em trai mình, bà khóc không thành tiếng, “Tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ nó, nếu như tôi sớm đi báo cảnh sát rằng nó mất tích thì nó sẽ không bị nhốt ở chỗ đó lâu như vậy...”
Nếu Đinh Khoa có thể ra khỏi đó sớm một chút, có lẽ anh ta đã có thể được gặp mặt bố mình lần cuối, có lẽ cũng sẽ không vướng vào tội giết người... Mọi chuyện đều là vì cái tính ích kỷ, tự cho mình là đúng của bà.
Đinh Tuyết khóc rất thương tâm, bà ngồi phịch xuống đất khóc không thành tiếng, dường như là bà sợ nếu khóc quá lớn tiếng sẽ quấy rầy Đinh Khoa đang trong trạng thái mơ hồ ở bên trong.
Mặc dù Hạ Thần Phong hiểu được sự bất đắc dĩ của chuyện này nhưng mọi chuyện đều đã được quyết định. Đột nhiên anh cảm nhận được sâu sắc về số phận mà Lục Dao đã từng nhắc đến.
Cho dù Đường Diệp đang âm thầm giúp đỡ nhưng chiều hôm đó, Diệp Hâm đã bị đưa về cục cảnh sát. Tạ Điền lấy băng dính trên tủ lạnh xuống và trích xuất dấu vân tay hoàn chỉnh.
Cho dù Diệp Hâm không thừa nhận rằng anh ta đã cùng Đinh Khoa giết chết Phùng Vũ Tình, nhưng anh ta không thể chối bỏ được tội danh giam cầm Đinh Khoa, giúp hung thủ giấu xác.
Trở lại cục cảnh sát, Phương Phong và người quản lý của anh ta đã ký tên và rời đi. Mặc dù vụ án này đã được phá, nhưng sau này khi vụ án ra tòa thì sẽ lại bị gọi đến thẩm vấn.
Khi Hạ Thần Phong trở về chỗ ở của mình, Lục Dao cũng vừa mới xách túi từ siêu thị trở về, anh hơi nhíu mày, “Em đi ra ngoài?”
Lục Dao xách túi đồ mua về từ siêu thị, “Vâng, em nghĩ dù sao thì hôm nay em cũng không có việc gì làm, tủ lạnh của anh trống không nên em đi mua ít thức ăn cho anh.”
Bây giờ tin tức về Lục Dao vẫn chưa lắng xuống, cơn bão trên mạng vẫn chưa qua thế mà đương sự vẫn có tâm trạng đi siêu thị, nếu như bị người khác nhận ra không biết sẽ thế nào.
Lục Dao quay đầu lại và Hạ Thần Phong khẽ cau mày, “Được rồi, em biết anh đang lo lắng cho em, nhưng em vẫn có thể tính quẻ cho mình mà. Em không gặp nguy hiểm gì đâu.
Trước khi đi ra ngoài, Lục Dao đã tự tính toán, đi toàn đường sinh, hơn nữa còn đeo kính râm lớn và mũ lưỡi trai, thật sự là không có ai nhận ra cô cả.
Hạ Thần Phong khẽ thở dài, “Lần sau nếu em muốn ra ngoài, chờ tôi về rồi cùng nhau đi.” Tay đang cầm rau của Lục Dao đột nhiên khựng lại, cô ngẩng đầu, “Vâng.”
Cô biết Hạ Thần Phong đang lo lắng cho mình, vì vậy ngay cả khi cô nghĩ rằng mình có thể tự xử lý được, cô vẫn đồng ý với anh.
“Anh mau đi rửa mặt đi, em dọn dẹp xong chỗ này nhanh thôi.” Lục Dao biết, trước khi chưa phá được án thì Hạ Thần Phong sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Vì vậy, lần này nghe nói là đã phá được án nên Lục Dao định làm một bữa thật ngon cho Hạ Thần Phong ăn.
Khi anh tắm xong, Lục Dao đã chuẩn bị xong ba món mặn một món canh, trông có vẻ rất đơn giản nhưng lại cực kỳ ấm cúng, “Mau ngồi xuống đi, ăn sớm nghỉ ngơi sớm.”
Lục Dao cầm bát cơm và đi đến chỗ anh, Hạ Thần Phong đã tắm rửa sạch mùi thuốc lá, trông sạch sẽ khoan khoái hơn rất nhiều, nhưng quầng thâm mắt màu xanh đen càng thêm rõ hơn.
Lục Dao do dự, “Thần Phong, cứ có vụ án là anh lại bắt đầu mất ngủ sao?” Trước đây, Lục Dao đã nghe nói rằng Hạ Thần Phong có tình trạng này. Nhưng khi cô thực sự thấy anh lo lắng và mất ngủ vì vụ án, buổi tối cũng không ngủ, cô lo cơ thể Hạ Thần Phong sẽ không chịu được.
Nghe ra được sự lo lắng của cô, Hạ Thần Phong đặt bát đũa xuống, “Em yên tâm đi, anh đã quen từ lâu rồi, hơn nữa vụ án mà chưa kết thúc thì bọn anh cũng không thể nghỉ ngơi được.”
Chất lượng giấc ngủ của Hạ Thần Phong vốn dĩ không được tốt lắm, hơn nữa mấy năm gần đây còn suy tư quá mức, đây thực sự là một vòng luẩn quẩn. Lục Dao thấy anh không muốn nói nhiều, với lại vẻ mặt của anh trông rất mệt mỏi.