Nhưng Lục Dao thực sự có bát tự xung khắc với người phụ nữ này, thuộc hạ dưới trướng bà ta hết người này đến người khác đều xảy ra chuyện.
“Vẫn chưa đến lúc mà thôi.” Người phụ nữ gập sách lại, ngước mắt lên, “Ta đã nghe nói chuyện của Triệu Lập Khôn rồi, ở thành phố Tô chúng ta còn bao nhiêu người.”
“Vẫn còn sáu người nữa... Trong đó có một người mà Triệu Lập Khôn không biết. Thưa thầy, nếu như chúng ta không làm gì đó, sợ là chỉ có thể giữ được một người.”
Mấy người này đều theo Hoàng Diệp đến thành phố Tô, nhưng bây giờ Triệu Lập Khôn này lại ăn cây táo rào cây sung, sáng nay ông ta nhìn thấy bức ảnh của nạn nhân liền biết ngay, người này là Hứa Kỳ thuộc hạ của mình, người kia tinh thông thạo máy tính rất hiếm khi lộ mặt cho nên bình thường đều không xuất hiện.
“Thông báo cho bọn họ cẩn thận một chút, cậu không cần quay lại thành phố Tô đó nữa, tuy Lý Bách đã ổn định được tình hình nhưng chúng ta cũng đã mua được rất nhiều cổ phiếu.” Tuy người phụ nữ không cam lòng nhưng có đôi lúc bà ta cũng biết rất rõ, lúc cần buông thì phải buông.
“Vâng, thưa thầy...” Hoàng Diệp do dự một lát, “Thưa thầy, bây giờ thằng nhóc nhà họ Hạ kia đã biết thân phận của học trò, trước mắt tuy không có bằng chứng, nhưng học trò lo...” Tuy Hoàng Diệp tin tưởng Tiết Hoa nhưng ông ta không thể nói trước điều gì khi đối với Triệu Lập Khôn bây giờ.
“Điều này cậu yên tâm, ta đã sắp xếp bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho cậu rồi, tuần sau cậu cứ đến là được.” Người phụ nữ gật đầu an ủi Hoàng Điệp.
Trước đây Triệu Lập Khôn rất ngạo mạn nhưng lần này hắn có vẻ rất cẩn thận. Triệu Lập Khôn biết chắc hẳn cảnh sát đã biết thân phận của mình, cũng biết rõ kẻ địch hắn phải đối mặt, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách điều tra mình. Nhưng bây giờ Triệu Lập Khôn cũng biết rất rõ, bây giờ thân phận của rất nhiều người vẫn chưa được phơi bày ra. Bây giờ ba bên đều đang đánh cược xem tốc độ bên nào mới là nhanh nhất.
***
Hạ Thần Phong gặp Mã Văn Phi một lần nữa, anh đưa ra yêu cầu muốn gặp Tiết Hoa, Mã Văn Phi không tán thành cho lắm, “Chẳng phải chúng ta đã nói là vụ án bên này kết thúc mới đưa ông ta đến chỗ cậu sao, sao mới có mấy ngày mà đã muốn gặp người ta vậy.”
Hạ Thần Phong cũng không nhiều lời, “Bên thành phố Tô xảy ra án mạng, nạn nhân chắc hẳn có quan hệ với Tiết Hoa, em cần biết một chút tin tức”. Mã Văn Phi nhướng mày, ngậm thuốc, “Được, buổi chiều tôi bố trí cho cậu.”
“Không được, em phải gặp ngay lập tức, nếu như muộn rồi, rất có khả năng lại có người bị giết hại nữa.”
“Hừ, tôi bảo này, gần đây thành phố Tô các cậu làm sao vậy, làm sao các vụ án lớn cứ liên tục xảy ra, đây là giẫm phải phân chó à.” Mã Văn Phi nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng nói chuyện vẫn khá thô kệch.
Hạ Thần Phong cả đêm cũng không ngủ, “Anh lập tức sắp xếp cho em, em đi chợp mắt một chút đã, đến lúc đó gọi em dậy.”
Đáng tiếc là giấc ngủ bù của Hạ Thần Phong chưa được bao lâu thì đã bị điện thoại đánh thức vì Lục Dao lại nhận được email mới, “Anh Phong, Lục Dao nhận được email mới rồi, dường như Triệu Lập Khôn lại có hành động.”
Ban đầu Hạ Thần Phong còn chút buồn ngủ, bây giờ nghe thấy tin này lại lập tức tỉnh táo, anh ngồi dậy, áo khoác ngoài tuột xuống, “Video đó gửi từ lúc nào?”
“Vừa mới, vẫn là địa chỉ IP đó, nhưng người của chúng ta ở trong quán net đó không thấy người nào có vấn đề? Nhưng lần này chúng ta có chứng cứ mới. Khoảng thời gian email được gửi đi thì có thiết bị kết nối internet mới là một chiếc di động, nhưng là chiếc di động mới không đăng ký số, để điều tra ra nguồn gốc của chiếc di động có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.”
Cho nên đối phương có khả năng ở một nơi khác sắp xếp thời gian, sau đó khi gần đến thời điểm liền đi đến quán internet đó và dùng mạng không dây của mạng này gửi video đó đi, “Ghi lại thông tin của tất cả mọi người xung quanh, gửi một bản video đến đây cho tôi.” Hạ Thần Phong đứng dậy, khoác áo, mở đoạn video đó ra.
Lần này Triệu Lập Khôn còn không thèm đội mũ mà chỉ ngồi ở ghế dựa, “Hi, Lục Dao, chào buổi sáng... Thời tiết hôm nay nói có mưa đó, nghe nói thành phố Tô vào mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt lắm, trước đây tôi rất ít khi túng quẫn như bây giờ, cô xem mùa đông đến rồi mà tôi chẳng có nổi một chiếc áo giữ ấm đây này? Nhưng đừng lo, cho dù có nghèo thì tôi vẫn sẽ tặng quà cho cô...” Triệu Lập Khôn nói xong, đột nhiên cau mày, “Ồ, phải rồi, chắc hẳn bây giờ cô đã được người ta bảo vệ rồi đúng không? Không sao, quà tặng tôi đặt ở gần cầu lớn sông Liễu, cô sẽ nhanh chóng tìm được thôi.”
Giống như trước đây, video chỉ dài hai ba phút ngắn ngủi nhưng quà tặng được nói đến trong video đó e là không phải thứ gì tốt đẹp.
Lục Dao nhận được đoạn video này đầu tiên, cô ít khi cả đêm không ngủ mà chỉ nhìn mấy chiếc hộp màu đen trước mặt. Tiểu Quách đi vào nhìn thấy Lục Dao vẫn chưa đụng đến bữa tối hôm qua, hình như vẫn ngồi một mình như vậy chưa hề động đậy.
“Lục Dao, ít nhiều gì cô cũng ăn một chút đi, chuyện này không thể trách cô được, tay Triệu Lập Khôn này điên rồi.” Tiểu Quách không nhìn nổi nữa, cô đi đến, vỗ bàn nói, “Chẳng lẽ cô muốn ngã xuống ở đây sao? Nếu cô nhận thua dễ dàng như vậy thì chẳng phải tên Triệu Lập Khôn đó đạt được ý đồ rồi sao?”
Lục Dao khẽ cau mày, cuối cùng cũng nói, “Cô nói xem, nếu tôi cũng xin tham gia phá án, cục cảnh sát các cô có phê duyệt không?”
Cô đã từng nghĩ, so với việc được bảo vệ ở đây, chẳng thà chủ động xuất kích. Hạ Thần Phong thật sự quá quan tâm đến cô rồi nhưng trong cơ thể của Lục Dao cũng có một dòng máu nóng, đã bị người ta bắt nạt đến tận cửa rồi, chẳng lẽ cô còn phải nhịn sao?
“Cô muốn làm thế nào?”
Tiểu Quách không trực tiếp từ chối, bởi vì cô biết Lục Dao có bản lĩnh này, cho dù bây giờ bản lĩnh này có vẻ như là “con đường không đúng đắn”. Nhưng không thể không thừa nhận, so với việc có thêm nhiều nạn nhân, không bằng để Lục Dao ra tay, chắc hẳn tay Triệu Lập Khôn này cũng mong có một cơ hội so tài với Lục Dao.
“Tìm ra Triệu Lập Khôn!”
Tìm ra Triệu Lập Khôn, kết thúc tất cả mọi chuyện hoang đường này.
“Được, tôi đi giúp cô thực hiện! nhưng mà...” Tiểu Quách mở miệng đáp lại, “Nhưng cô phải ăn cơm trước đã.”