Lục Dao muốn đi nói gì đó nhưng cô biết nếu mạo muội qua đó như vậy sợ rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt, mà lúc này cuối cùng Trần Hoa cũng thoát thân và tìm được Lục Dao.
Từ sau khi Di Tiên Truyện kết thúc, Trần Hoa đã lâu không gặp Lục Dao. Tuy trước đây Trần Hoa thấy cô hợp với hình mẫu con gái mình thích nhưng sau khi biết Lục Dao là bạn gái của Hạ Thần Phong, hơn nữa còn có bản lĩnh cao cường thì tâm trạng của anh ta chuyển từ có thiện cảm sang kính sợ. Đúng! Là kính sợ, vậy mà lại có người có thể kiểm soát được Hạ Thần Phong, đúng là một sự tồn tại đáng sợ.
“Cô Lục Dao, đã lâu không gặp.” Trần Hoa đi tới với nụ cười thân thiện, không quan tâm đến ánh nhìn đang dần dần tập trung ở phía sau, “Đạo diễn Trần.” Lục Dao khẽ cười đáp lại.
“Ôi chao, cô còn gọi tôi là đạo diễn Trần à, gọi tôi là Tiểu Trần là được rồi. Tôi là bạn của anh Phong, cô là chị dâu của tôi. Trước đây thật ngại quá, nếu không phải tôi cứ bắt cô phải đi quay phim truyền hình có lẽ cô sẽ không gặp phải tên Triệu Lập Khôn biến thái đó…”
Trần Hoa biết rất rõ ràng về vụ việc phát trực tiếp xảy ra vào khoảng thời gian trước. Vì tình hình này mà anh ta biết sau khi làm xong việc có lẽ Hạ Thần Phong sẽ đến tìm mình tính sổ, cho nên ngay khi sự việc xảy ra thì Trần Hoa đã thuê seeder để dìm bình luận xấu xuống. Chỉ có điều, khoảng thời gian này Lục Dao không online cho nên sau khi nhận được tin tức của Trần Hoa thì Hạ Thần Phong mới biết những việc Trần Hoa làm này nhưng anh không trả lời lại, còn Lục Dao thì thật sự không biết còn có việc này.
Nhưng mà việc Trần Hoa là anh em của Hạ Thần Phong thì Lục Dao đã nghe nói rồi. Tuy Trần Hoa đã không khách sáo như vậy rồi nhưng Lục Dao không phải là người dễ thân thiết với người khác cho nên khi nghe anh ta nói như vậy cô cũng chỉ khẽ cười mà thôi.
Nhưng mà… Lục Dao cau mày, “Đạo diễn Trần, tôi muốn hỏi anh việc này.”
Trần Hoa cau mày vì nghe thấy Lục Dao vẫn gọi mình là “đạo diễn Trần”, sau đó nghe thấy cô có việc muốn hỏi liền lập tức tiếp lời, “Cô muốn hỏi gì?”
Lục Dao chỉ về phía mấy nhân viên kia, “Anh quen mấy người này không?”
Trần Hoa nhìn theo ngón tay của Lục Dao, “Mấy người này? Sao thế?”
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Anh có quen không?”
“Có mấy người cũng tính là gặp mấy lần, hình như là đồng nghiệp trong Tinh Thần… Đều là nhân viên công tác đi theo đoàn làm phim.”
Đi theo đoàn làm phim? Lục Dao cau mày, lẽ nào là chỗ đoàn làm phim có vấn đề? Lục Dao vẫn chưa chắc chắn về tướng mạo này nên bây giờ cô vẫn chưa thể nói gì, nhưng đã biết là nhân viên của Tinh Thần, Lục Dao dự định đợi đến sau cuối tuần này khi đi làm trở lại thì sẽ đi hỏi xem sao.
Trần Hoa lo lắng nhìn Lục Dao, “Cô sao vậy?”
“Không sao… Lục Dao nói, tuy trông cô có vẻ không có việc gì nhưng trong lòng lại thầm cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì.
Chắc chắn là đêm nay thuộc về Tập đoàn Tinh Thần ở thành phố Tô, vì có vô số ngôi sao nổi tiếng cho nên rất nhiều phóng viên cũng vác theo các loại thiết bị phục vụ cho công việc đến thành phố Tô, họ hy vọng có thể tìm được tin hot ở đây.
Nhưng mà cho dù phóng viên đã chuẩn bị rất đầy đủ nhưng các nghệ sĩ cũng đã quen rồi cho nên họ cũng phòng bị rất đầy đủ, các phóng viên không chụp được tin tức nổi bật nào cả, tin đồn đáng ngạc nhiên nhất có thể nghe được lại đến từ phía cảnh sát.
Đúng vào lúc Tiểu Đao tưởng rằng dịp Tết năm nay cậu có thể về thị trấn Thanh Diệp nghỉ ngơi với bố mẹ mình rồi thì thật sự không ngờ được là vào sáng sớm thứ bảy cậu lại nhận được điện thoại của Cục Cảnh sát nói là phát hiện một thi thể nữ ở bên đường vùng ngoại ô hoang vắng.
Hơn nữa thi thể nữ này còn có chút đặc biệt…
Đặc biệt? Tiểu Đao mang theo vẻ nghi hoặc đi đến hiện trường, Hạ Thần Phong và Hầu Tử cũng vừa đến không lâu, “Haiz, Cục Cảnh sát nói là thi thể này có chút đặc biệt, đặc biệt ở đâu vậy?”
Tiểu Đao vừa nói vừa chạy đến, Hạ Thần Phong cau mày, “Nạn nhân là Phó Văn Tịnh.”
“Phó Văn Tịnh?” Tiểu Đao gãi đầu rồi quay đầu lại hỏi, “Phó Văn Tịnh là ai?”
Hầu Tử nhún vai quay đầu nói với Tiểu Đao, “Cậu tìm trên mạng là biết liền.”
Tiểu Đao nghe thấy liền lấy điện thoại ra tìm, mắt cậu lập tức mở to ra, “Phó Tuệ Văn? Là Phó Tuệ Văn trong ‘Trầm Oan Lục’?”
“Trầm Oan Lục” là bộ phim truyền hình chiếu vào ba năm trước, các kỹ thuật phá án trong phim đều là do đạo diễn đã nhờ đồng nghiệp trong Cục Cảnh sát chỉ dạy. Cho đến tận bây giờ mà rating(*) của bộ phim truyền hình này vẫn rất cao, có thể đây coi là tác phẩm kinh điển rồi. Mà Phó Văn Tịnh tuy diễn vai nữ phụ trong bộ phim này nhưng mà nhờ tính cách nhân vật rất được yêu thích, lại thêm cách nhân vật Phó Tuệ Văn trong phim ngoan ngoãn hiền lành nên đã thu thút được rất nhiều fan hâm mộ trong thời gian ngắn.
(*) Rating: Là một đơn vị đo lường khán giả, dùng để chỉ số lượng khán giả bình quân trên 1 phút của một phương tiện truyền thông, của một chương trình hay thậm chí một mẩu quảng cáo tính bằng % dân số hoặc nhóm đối tượng mục tiêu cụ thể. Rating được thể hiện theo tỷ lệ phần trăm tương đối (Rtg%) hoặc số lượng tuyệt đối Rtg(000).
“Thì ra tên thật của người đóng vai Phó Tuệ Văn là Phó Văn Tịnh… Không đúng, anh biết cơ à…”
Trịnh Hoa thầm cảm thấy bất lực trước hành vi ngốc nghếch của Tiểu Đao, “Trên mạng có mà, vừa rồi người phát hiện ra thi thể đã tung ảnh thi thể lên rồi, các fan của Phó Tuệ Văn liền gọi điện thoại tới, có lẽ sẽ có một lượng lớn người đến đây xem đấy.”
Trình Tuấn Kiệt cầm hộp dụng cụ tiến lại gần thi thể, thi thể được vất trong đám cỏ dại khô héo. Buổi sáng, người phát hiện ra thi thể này đang chuẩn bị trốn vé đi khu danh thắng Viên Lâm nhưng không ngờ lại phát hiện ra thi thể này.
Sắc mặt của Phó Văn Tịnh trắng bệch, bình thản nằm trên bãi cỏ, quần áo trên người hơi nhăn lại. Cô ta mặc một chiếc áo phao dáng dài màu trắng nhưng không kéo khóa lên, áo bên trong cài sai một cúc áo, nửa thân dưới mặc một chiếc quần bó, chân đi một đôi boot, đế boot rất sạch sẽ, không nhìn ra có vết bùn đất nào, hoặc là đôi boot này sau này mới đeo hoặc là đây là đôi boot mới, Phó Văn Tịnh chưa đi qua nơi nào rất bẩn.
Trình Tuấn Kiệt đứng dậy, “Thần Phong, lại đây đi.”
Lúc này nhóm của Hạ Thần Phong mới đeo ủng đi vào, “Thế nào rồi?”
“Nguyên nhân cái chết có lẽ là phần đầu bị va đập mạnh, anh xem.” Trình Tuấn Kiệt vén tóc của Phó Văn Tịnh lên, tóc của Phó Văn Tịnh nhuộm màu xanh rêu, tức là một chút màu vàng pha với một ít màu xanh. Lúc này sau khi vén tóc ra, nhóm của Hạ Thần Phong nhìn thấy rất rõ ràng là có một vết thương, chỗ đó dường như bị lõm xuống, còn có một thứ màu trắng chảy ra từ trong màu đỏ.
Trình Tuấn Kiệt nói sơ qua về mặt ngoài vết thương, “Mặt ngoài vết thương khá bằng phẳng nhưng cũng có một góc độ, có thể thấy hung thủ gây ra vết thương như vậy chỉ trong một lần, có lẽ sức lực của hung thủ không nhỏ đâu.” Hạ Thần Phong gật đầu, “Thời gian tử vong thì sao?”