“Khó nói, nhưng có thể khẳng định một điều, Triệu Dân không có động cơ giết người trực tiếp.”
Tiểu Đao trợn mắt, “Làm sao lại không có, cưỡng hiếp giết người, giết người trong lúc cảm xúc tăng cao đó...”
“Cậu không nhìn thấy dáng vẻ của tên Triệu Dân này sao, anh ta rất nhát gan, hơn nữa nếu như anh ta thực sự có ý muốn giết người vậy thì vì sao phải giết người ở nơi này chứ?'
Nhân lúc đèn đỏ, Hạ Thần Phong chỉ địa chỉ trên tờ giấy và nói.
“Sao em lại chưa từng nghe đến nơi này nhỉ?”
“Nơi này là câu lạc bộ tư nhân, có vẻ như nơi này rất náo nhiệt...” Hạ Thần Phong lái xe về phía trung tâm thành phố. Ban đầu anh cho rằng câu lạc bộ này là một nơi rất lớn nhưng không ngờ rằng nó lại ở trong một xóm nhỏ trong thành phố. Họ không thể lái xe vào nên chỉ có thể dừng xe ở nơi Triệu Dân đỗ xe đêm qua và đi bộ vào.
Bên trong câu lạc bộ rất yên tĩnh, đi vào đều không có âm thanh hay người nào cả, Hạ Thần Phong cau mày nhìn cách trang trí ở sân nhỏ và cửa sổ, “Chỗ này đã bỏ hoang một thời gian rồi. Chúng ta đi vào xem xem...”
Tiểu Đao gật đầu đi vào căn nhà mà Triệu Dân nói lúc trước, tuy căn nhà đã bỏ hoang một thời gian nhưng trang trí vẫn không tệ, trên mặt đất là thảm trải sàn lông dê, bước trên đó không phát ra chút tiếng động nào. Mà trên thảm trải sàn, màu đỏ tươi ở trong căn phòng đó có một chỗ đỏ đen. Hạ Thần Phong ngồi xổm xuống xem xét, “Chỗ này chắc là hiện trường xảy ra vụ án rồi...” Đồng nghiệp phòng khám nghiệm hiện trường cũng bắt đầu xem xét xung quanh.
“Anh Phong, có lẽ đây là hung khí... Anh xem, phía trên có vết máu.” Một đồng nghiệp lấy một cái gạt tàn rắn chắc từ trên cái bàn trà nhỏ lên, cái gạt tàn không phải hình vuông, cũng không phải hình tròn, mà là một cái hình quạt, chỉ là phía dưới không phải là hình tam giác mà là hình thang, chiếc gạt tàn này chắc hẳn là đồ được làm riêng. Hạ Thần Phong cho cái gạt tàn vào trong túi đựng chứng cứ, cầm trên tay nặng trịch, mà trên cái gạt tàn đúng là có vết máu và sợi tóc, mặt trên của gạt tàn cũng có một vết nứt, cho nên rất có khả năng cái gạt tàn này chính là hung khí.
Tiểu Đao thở hổn hển chạy đến, “Em đã kiểm tra rồi, cả cái khu nhà này chỉ có một lối ra, nếu như Triệu Dân không nhìn thấy có người đi ra vậy thì người này sẽ đi đâu?”
Căn nhà này là căn nhà kiểu cũ, cũng là khu vực duy nhất còn lưu lại mấy căn nhà nhỏ trong thành phố. Ban đầu khi đi vào ngõ rất nhỏ, mà Tiểu Đao cũng đã xem xét rồi, nếu tiểu viện này chỉ có một lối ra như vậy, mà cả khu nhà cũng chỉ có một lối ra… Sau khi Triệu Dân để Phó Văn Tịnh đi vào, trên camera hành trình không nhìn thấy người khác đi vào thì chứng tỏ hung thủ đến sớm hơn nạn nhân. Mà sau khi Triệu Dân đi vào hoàn toàn chú ý đến cơ thể Phó Văn Tịnh, không hề chú ý đến người nào khác, cho nên có khả năng lúc đó hung thủ cũng ở trong căn phòng đó nhìn thấy Triệu Dân cưỡng hiếp Phó Văn Tịnh đã không còn chút ý thức nào.
“Cung ứng điện ở nơi này như thế nào?”
“Đã không còn nữa rồi, nhưng nến trong căn phòng này không có vết tích bị đốt cháy.”
Hạ Thần Phong gật đầu, sau đó bắt đầu đi loanh quanh căn phòng này, câu lạc bộ này được trang trí theo phong cách dân tộc cho nên rất nhiều đồ đạc đều có bình phong vải mành che chắn. Hạ Thần Phong đi đến sau một tấm rèm cửa, nhìn thấy một dấu chân mờ mờ trên tấm thảm. “Chỗ này, lúc đó hung thủ đứng ở chỗ này nhìn mọi việc mà Triệu Dân làm với Phó Văn Tịnh...”
Tiểu Đao bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ý của anh là thời điểm Triệu Dân đi vào, rất có khả năng đã quấy rối việc hành hung của hung thủ cho nên hắn ta mới trốn đi, nhưng không ngờ rằng tên Triệu Dân đến sau đó cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp cả...”
“Cả khu vực này không có camera theo dõi trên đường, e rằng chúng ta không tìm ra được tài liệu hình ảnh, nhưng mà Phó Văn Tịnh đã biết rõ nơi này như vậy, chắc hẳn hung thủ này là người quen của Phó Văn Tịnh rồi...”
Thân thiết với Phó Văn Tịnh, hai người đã nhiều lần hẹn hò, hoặc là người yêu mến Phó Văn Tịnh, vụ án này lại lần nữa từ có manh mối trở thành không có manh mối.
“Trước tiên, chúng ta hãy nghĩ cách xác đinh đứa con trong bụng của Phó Văn Tịnh là của ai.” Phát hiện được hiện trường xảy ra vụ án, cũng coi như là một bước tiến khá có giá trị.
Ngày hôm sau Từ Dung bị gọi đến lần nữa, lần này bà ta đã trang điểm rồi, mà mấy người Hạ Thần Phong lại vì khổ sở phá án liên tục nên có vẻ hơi nhếch nhác, cả người có chút khó chịu.
“Từ Dung, chúng tôi cũng không vòng vo nữa, thời điểm Phó Văn Tịnh tử vong thì cái thai trong bụng đã gần hai tháng rồi, bố của đứa trẻ là ai?”
Sắc mặt Từ Dung có sự thay đổi lớn, “Cái gì, cô ấy mang thai, đứa bé không phải của Mạc Đình sao?”
Hạ Thần Phong không trả lời mà chỉ nhìn bà ta, Từ Dung đành chịu thua trước ánh mắt đó, “Việc này tôi cũng không rõ lắm, Phó Văn Tịnh là một người rất có chủ kiến, bình thường nghệ sĩ tôi phải dẫn dắt không chỉ có mình Phó Văn Tịnh, cho nên có lúc tôi cũng không biết chuyện của cô ấy. Hay là cậu đi hỏi trợ lý của Phó Văn Tịnh về chuyện này đi, tôi đã thông báo cho cô ấy đến đây ngay rồi.”
Hạ Thần Phong và Tiểu Đao bất lực, chỉ có thể tiếp tục chờ người đến, lúc này Tiểu Quách lại chạy đến, “Anh Phong, tra ra rồi, hôm qua anh bảo em điều tra tình hình nợ nần của Phó Văn Tịnh, không sai, ở bên ngoài cô ta còn nợ một khoản khoảng hơn ba trăm nghìn tệ…”
“Ba trăm nghìn tệ? Nhưng chẳng phải cô nói Phó Văn Tịnh có một triệu tệ tiền tiết kiệm sao? Phó Văn Tịnh có khả năng trả mà?” Hạ Thần Phong cau mày. Trước đó anh nghe Lục Dao nói, lúc đó Phó Văn Tịnh đang cãi nhau với người trong điện thoại, rõ ràng là có khả năng trả nợ nhưng Phó Văn Tịnh lại không muốn trả lại món nợ đó.
“Đối phương là ai?”
“Cũng là một nghệ sĩ, tên là Mạnh Du Nhiên, là một diễn viên hạng ba.”
Tiểu Đao sờ cằm, trên mặt xuất hiện biểu cảm khó hiểu, “Một tiểu hoa đán vay tiền một diễn viên hạng ba mà không trả? Hừ, rốt cuộc Phó Văn Tịnh nghĩ cái gì vậy?”
“Cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, đưa người đó đến đây rồi hỏi là được rồi mà?” Hạ Thần Phong lười phải đoán già đoán non, bây giờ cần sắp xếp lại toàn bộ bằng chứng một lần nữa.
Trợ lý của Mạnh Du Nhiên và Phó Văn Tịnh đều chưa đến, mà anh cũng vừa mới nhận được ADN của Mạc Đình. Hạ Thần Phong hiếm khi có thời gian rảnh liền tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Lục Dao.
Hôm nay hiếm có được một ngày cuối đúng nghĩa, vốn dĩ Lục Dao định ra khỏi nhà đi gặp Đỗ Hiểu Lan, dù sao cô cũng được coi là đã tốt nghiệp rồi, mà Đỗ Hiểu Lan cũng có dự định về quê làm việc cho nên sau này hai người sẽ có rất ít cơ hội gặp nhau.