Nhưng hôm nay lại không như vậy, nhà họ Hạ là một dòng họ tập đoàn, sản nghiệp trong nhà hàng nghìn hàng vạn. Khi còn bé Thẩm Duyệt đã gặp Hạ Thần Phong, Hạ Thần Phong có vẻ ngoài rất tuấn tú. Nhưng nhiều người hay bị kiểu lúc nhỏ đẹp quá lúc lớn lên sẽ xấu. Hôm nay nhìn thấy người thật, làm gì có chuyện lúc nhỏ đẹp quá lúc lớn lên sẽ xấu, đúng là dậy thì cực kỳ thành công.
Sự bất mãn trong lòng ban đầu đã biến mất, cô ta ngược lại khéo léo ngồi ở bên cạnh mẹ mình, nở một nụ cười thục nữ, “Hạ Thần Phong, đã lâu không gặp.”
“Chào cô, cô Thẩm.”
Trên khuôn mặt Hạ Thần Phong không có biểu hiện gì, anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đã sớm học được cách nhìn vẻ mặt của người khác. Từ lúc cô gái này nhìn thấy mình, khóe miệng khẽ nhếch, con ngươi mở to, hơn nữa tư thế ngồi càng thêm đoan trang. Anh liền hiểu, e rằng cô gái này có cảm tình với mình. Nhưng Hạ Thần Phong không cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Thẩm Duyệt không phải là một người phụ nữ không có não. Cô gái vừa nhìn thấy ở cửa, cách cư xử và cử chỉ thân mật như vậy, đương nhiên là cô ta biết mối quan hệ giữa hai người không phải mối quan hệ tầm thường. Nhưng nhà họ Hạ không phải là gia đình bình thường, mặc dù nhà họ Hạ chỉ là một nhà kinh doanh, nhưng quy mô không hề nhỏ. Theo cách nói của bây giờ thì chính là “hào môn”, và cũng sẽ không dễ dàng vào được cửa một nhà giàu như vậy.
Chỉ cần nhìn vào tình hình hiện tại cũng biết được là nhà họ Hạ biết sự tồn tại của cô gái kia, nhưng lại không hề coi trọng. Bản thân mình chỉ cần biểu hiện tốt một chút, lấy được sự ủng hộ của ông bà lão nhà họ Hạ, chỉ một người đàn ông thôi mà, sao lại không giải quyết được cơ chứ.
Thẩm Duyệt nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng hiện vẻ đắc ý. Nhưng một người như vậy khiến Hạ Thần Phong cảm giác họ đang đeo mặt nạ để sống, bà Thẩm nhiệt tình nhìn Hạ Thần Phong, điều quan trọng nhất là hình như con gái mình cũng rất hài lòng, trong lòng bà càng cảm thấy vui vẻ.
Chính vì vậy nên ngay cả khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Thần Phong cũng cảm thấy cậu nhóc này là một người chững chạc.
“Các cháu trẻ tuổi có cùng chủ đề, cứ nói chuyện tâm sự trước với nhau.”
Bà Thẩm vừa nói xong, Hạ Thần Phong liền nhướng mày, “Không cần, cháu chỉ đến để chào hỏi thôi.”
Tâm trạng của ông Hạ vừa mới tốt được một chút, nhưng lại không ngờ cháu trai của mình vẫn không nghe lời như trước. Khuôn mặt ông kéo căng lại, muốn nổi giận, nhưng nghĩ rằng bây giờ không thích hợp. Cô nhỏ của Hạ Thần Phong thấy vậy liền vào vai người hòa giải, “Bố, Thần Phong vừa mới về Bắc Kinh, đi đường lâu như vậy không tránh khỏi mệt mỏi, về sau còn có nhiều cơ hội mà, trước hết cứ để cho cháu nó đi nghỉ ngơi trước đi.”
Có đường lui, giữ được thể diện như vậy, đương nhiên là Hạ Tuân nể mặt, gật đầu, “Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đưa Tiểu Duyệt ra ngoài đi dạo, đã nhiều năm rồi cháu mới về Bắc Kinh, nơi đây đã thay đổi rất nhiều.”
Thẩm Duyệt cười gật đầu, “Ông cứ yên tâm, cháu sẽ dẫn Thần Phong đi tham quan một lượt.”
Vừa nãy gọi Hạ Thần Phong mà giờ liền gọi Thần Phong, Thẩm Duyệt dựa cột đi lên. Bây giờ ông bà Hạ rất thích mình, liên tục tạo cơ hội cho mình, mặc dù bây giờ Hạ Thần Phong vẫn hờ hững với mình, nhưng cô ta không hề để bụng, dù sao thì bây giờ người ta cũng có bạn gái, nhưng Thẩm Duyệt có lòng tin, mình sẽ đào được góc tường(*).
(*) Đào góc tường: mang nghĩa là đi đường tắt, vụng trộm đánh úp người ta hoặc là vụng trộm chiếm lấy ưu thế của người khác. Ở đây chỉ việc Thẩm Duyệt định giành giật Hạ Thần Phong, muốn xen vào mối quan hệ giữa Hạ Thần Phong và Lục Dao.
Lục Dao ngồi một mình trong phòng, căn phòng này rất lớn, cô nhìn quanh một vòng, lúc mới đến sắc trời đã có chút tối, nhưng bây giờ vẫn có thể nhìn thấy những cây thông tươi tốt qua cửa sổ, trong đại viện này không chỉ có một cây thông, cô thở dài một tiếng, xoay người, lấy một tệp tài liệu từ trong túi ra, đây là thông tin về nhà họ Lục mà nhà họ An thu thập được trong những năm gần đây.
Lục Dao hơi do dự không muốn mở. Năm đó nhà họ Lục huy hoàng như thế, tại sao lại biến mất không dấu vết... Cô ôm tài liệu đến xuất thần, cô còn nghĩ phải đến tối muộn Hạ Thần Phong mới kết thúc được, nhưng khi cửa vang lên tiếng gõ, cô mở cửa và thấy Hạ Thần Phong đứng trước cửa thì có chút kinh ngạc, “Kết thúc nhanh như vậy sao?”
Anh trầm mặc lắc đầu, đi vào phòng của Lục Dao, xoa mũi trông có vẻ rất đau đầu, “Ông nội anh... Ông ấy rất cố chấp, ban đầu anh còn nghĩ rằng phải mấy ngày nữa họ mới sắp xếp, thừa dịp này anh có thể thay đổi suy nghĩ của họ. Kết quả là anh đã sai rồi, bọn họ vẫn như trước kia, không bao giờ giờ nghĩ đến anh, họ luôn ép buộc mọi người phải sống theo sự sắp xếp của họ...”
Lục Dao không biết phải làm thế nào để an ủi Hạ Thần Phong. Cô chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh Hạ Thần Phong, suy nghĩ một lúc lâu, “Thật ra em rất tin tưởng anh, cho nên dù anh có làm gì, em đều sẽ tin tưởng anh.”
Lục Dao cũng không phải là người có thể dễ dàng thể hiện sự yếu đuối, nhưng cô biết bây giờ mình chỉ có thể làm điều này. Nếu đối đầu trực tiếp với hai ông bà lão nhà họ Hạ thì sẽ khiến Hạ Thần Phong rơi vào thế khó xử, “Anh yên tâm đi, biết đâu ngày mai mối quan hệ giữa em với ông bà sẽ tốt đẹp hơn.”
Trong lòng Lục Dao có dự cảm, ngày mai sẽ có một bước ngoặt lớn, cô đi qua một bên, lấy ra ba đồng tiền xu của mình, rửa tay và lau khô, nói, “Trước đây em đã xem quẻ cho tình cảm của chúng ta, biết được rằng có thể chúng ta sẽ trải qua nhiều trắc trở, nhưng chỉ cần lòng của cả hai không thay đổi thì chúng ta sẽ ở bên nhau, cho đến khi đầu bạc.”
Đây không phải là một lời tỏ tình, nhưng đó là lời bùi tai nhất mà Lục Dao từng nói với Hạ Thần Phong, nhìn dáng vẻ này của Lục Dao, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên tốt hơn, “Em đây là đang tự tính quẻ cho bản thân mình sao?”
Lục Dao hơi nhướng mày, “Đương nhiên, có bản lĩnh như vậy thì phải tận dụng chứ, nhìn xem vận thế ngày mai thế nào, em cũng có thể chuẩn bị trước.”
Lúc Lục Dao gieo quẻ thì xung quanh phải yên tĩnh, nên Hạ Thần Phong lặng lẽ ngồi ở bên cạnh, không phát ra một tiếng động gì.
Ở phòng khách, tiễn nhà họ Thẩm về, ông Hạ nhìn vú Vương, “Nó đâu rồi?”