Anh đứng dậy và đi ra hành lang, nhìn dòng xe cộ qua lại. Hạ Thần Phong lấy điện thoại ra, anh rời khỏi nhà họ Hạ và để một mình Lục Dao ở lại, mặc dù bây giờ ông bà nội anh đã thay đổi rất nhiều nhưng Hạ Thần Phong vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Điện thoại được kết nối trong nháy mắt, Hạ Thần Phong nghe thấy tiếng ô tô từ trong điện thoại, “Em ở bên ngoài?”
Lục Dao đứng ở bên đường nhìn đèn đỏ trên vỉa hè bắt đầu nhấp nháy, “Vâng, Thần Phong... Em đã tìm thấy chỗ ở trước đây của ông nội...”
Hạ Thần Phong không nghe ra được tâm trạng bây giờ của Lục Dao nhưng anh nghe ra được chắc hẳn là Lục Dao đã đến chỗ đó nhưng kết quả không khả quan.
“Nhà họ Lục, số 3 đường Thanh Bắc, nghe nói là trước đây đã bị ông nội em thiêu trụi sau một đêm...”
Lục Dao nhìn đèn giao thông đã bắt đầu chuyển màu xanh. Lục Dao đi theo dòng người băng qua đường, “Em xem tài liệu mà An Lương Tân đưa cho em, em đang nghĩ tại sao nhà họ Lục lại biến mất sau một đêm, tại sao ông nội em muốn thiêu trụi ngôi nhà...”
Hạ Thần Phong không nói gì, anh không biết phải an ủi Lục Dao thế nào. Cuộc gặp mặt vào buổi sáng nay với Hồng Đan đã khiến Hạ Thần Phong cảm thấy tò mò về chuyện năm đó của nhà họ Lục. Nhưng bây giờ anh có công việc phải làm, trước tiên anh phải xử lý xong những vụ án đã...
Hạ Thần Phong xoay người dựa vào tường, “Mặc dù trong khoảng thời gian này Hoàng Diệp không dám tùy tiện xuất hiện nhưng cho dù em có sốt ruột thì cũng không nên đi ra ngoài.” Thế lực bề nổi của người ‘thầy’ đã được phá giải, nhưng phía sau còn có bàn tay nào khác hay không, chúng ta không biết được.”
Ngày nào còn chưa bắt được Hoàng Diệp thì ngày đó bên cạnh Lục Dao vãn sẽ như có một quả bom hẹn giờ. Bây giờ, vụ án tiếp theo đã có người tiếp tiếp nhận rồi...
Lục Dao đi qua đường và nhìn vào trạm taxi cách đó không xa, “Anh yên tâm, trong khoảng thời gian này em sẽ không tùy ý rời khỏi phạm vi của nhà họ Hạ. Đúng rồi, vụ án thế nào rồi? Có đột phá không?”
Nói đến vụ án, hai đầu lông mày của Hạ Thần Phong nhíu chặt lại, anh xoa mũi, “Bây giờ vẫn chưa có manh mối rõ ràng nhưng bọn anh sẽ tìm được thôi.”
Đây là lời hứa của cảnh sát, gần nửa đêm Tiểu Đao và Hầu Tử mới quay lại Cục Cảnh sát. Hơn ba giờ sáng, trong phòng họp tràn ngập mùi mì tôm và thuốc lá, đôi mắt Hầu Tử đỏ ngầu nhìn vào màn hình, cậu húp một gắp mì tôm, cuối cùng uống cạn nước mì, ợ một cái, ngồi phịch lên chiếc ghế trong phòng họp.
“Trời ạ, đã lâu rồi không có cảm giác cấp bách như vậy rồi...”
Tiểu Đao ngậm xúc xích, nhập thông tin cuối cùng, “Hoàn thành, bây giờ đã thu thập được tất cả thông tin của bốn mươi bảy người mất tích!”
Tiểu Đao vừa dứt lời, mấy người cảnh sát đang híp mắt cũng phải mở mắt ra nhìn bản đồ từ từ xuất hiện trên màn hình.
Trên đó các điểm và vòng tròn được đánh dấu dày đặc. Đây là nơi những người mất tích hoạt động trước khi mất tích.
Phùng Phàm vuốt mặt, “Phóng to!”
Khi bản đồ được phóng to, các thông tin trên bản đồ bắt đầu hiện rõ ra, các điểm trùng khớp cũng bắt đầu xuất hiện. Hạ Thần Phong nhìn các điểm trùng khớp trên bản đồ, trên bản đồ có nhiều điểm trùng khớp, trừ tuổi còn trẻ, còn có một điểm chung.
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy, mấy khu vực này chính là nơi mà ngày mai chúng ta sẽ tập trung điều tra. Thần Phong, ngày mai cậu đến xem tình hình vụ án của Khương Minh, học sinh lớp mười hai trường Trung học Tinh Hoa.”
Vụ án của Khương Minh là vụ án mới xảy ra gần đây nên vẫn có thể tìm được rất nhiều thông tin. Hạ Thần Phong và Tiểu Đao luôn là người cộng sự ăn ý với nhau, Phùng Phàm cho hai người trực tiếp đến xem vụ án Khương Minh là muốn có thể tìm ra được nhiều manh mối hữu ích.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người mới nghỉ ngơi một chút đã đến bình minh. Trường Trung học Tinh Hoa đã bắt đầu vào học, trước đó Khương Minh là một học sinh lớp mười hai, học kỳ này chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, Hạ Thần Phong phải lấy thẻ ngành ra mới được vào trường.
Tiểu Đao xoay người nhìn xung quanh, “Theo quan sát từ lúc vào trường cho đến bây giờ, có thể thấy an ninh ở đây rất nghiêm ngặt. Nếu một người lạ muốn vào trường thì phải đăng ký với bảo vệ mới vào được. Nhưng căn cứ theo camera giám sát ở chỗ trường học, lúc Khương Minh mất tích là lúc trường học đang tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu, an ninh chỗ này bị buông lỏng hơn rất nhiều. Nhưng cho dù là buông lỏng thì muốn đi vào thì cũng phải có thẻ ra vào, mà thẻ ra vào được đăng ký theo thông tin đăng ký trước đó...”
Tiểu Đao nói một lèo những điều mình phát hiện ra, còn Hạ Thần Phong thì chỉ đứng yên và nói một câu, “Trong video giám sát của trường học, chúng ta không thấy Khương Minh ra khỏi trường...”
Vì vậy, cho dù đối phương đi ra ngoài thế nào thì có một điều có thể khẳng định là chắc chắn camera giám sát của trường học này có điểm mù.
Hạ Thần Phong nói xong, Tiểu Đao liền vỗ tay và xoay người đi tìm bảo vệ. Điều quan trọng trước tiên là tìm ra được điểm mù.
Giáo viên chủ nhiệm của Khương Minh là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, cô ta đeo một cặp kính tròn, mái tóc xoăn, khuôn mặt được trang điểm khá tinh tế, so với các giáo viên nghiêm khắc khác thì giáo viên chủ nhiệm lớp này có vẻ khá hiện đại, thời thượng.
“Chào anh, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Khương Minh, Lưu Phương Phỉ.” Cô giáo Lưu bước lên, hành động có vẻ chững chạc hơn so với vẻ ngoài rất nhiều. Hạ Thần Phong gật đầu, “Chào cô, tôi là Hạ Thần Phong.”
Lưu Phương Phỉ biết vì sao Hạ Thần Phong đến, “Khương Minh là một học sinh xuất sắc trong lớp chúng tôi, là cán sự bộ môn Vật lí, thành tích rất cao, luôn nằm trong trong top hai mươi.”
Hạ Thần Phong gật đầu, lấy giấy bút ra, “Trước khi Khương Minh mất tích, cô có thấy cậu ấy có hành vi nào bất thường không?”
“Hành vi bất thường?” Lưu Phương Phỉ nhíu mày, đẩy mắt kính giống như đang cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó. Dù sao thì Lưu Phương Phỉ cũng chỉ là giáo viên, phải quan tâm đến rất nhiều học sinh, không thể lúc nào cũng chú ý đến Khương Minh được.
Sau khi suy nghĩ một lúc, đột nhiên Lưu Phương Phỉ nhớ ra một chuyện, “Nếu nói hành vi bất thường thì hình như cũng có thể coi là có, thành tích của Khương Minh rất tốt, tính cách cũng không tồi. Bình thường đều dạy kèm cho một số học sinh trong lớp. Nhưng hình như vào giữa tháng mười, em ấy có cãi nhau với mấy bạn học, suýt chút nữa là đánh nhau. Nhà trường chúng tôi đã tìm hiểu nhưng Khương Minh không muốn nói thêm gì, chỉ nhận hết trách nhiệm về mình, cũng bởi vì vậy mà Khương Minh bị bắt viết một nghìn chữ bản kiểm điểm...”
Bởi vì trước đó Khương Minh luôn là một học sinh ngoan, người xảy ra mâu thuẫn với cậu ta đều là bạn bè thân thiết với cậu ta, nên trong mắt Lưu Phương Phỉ thì đây là một hành vi bất thường.
Hạ Thần Phong hiểu, anh ghi vào trong sổ, “Có thể cho mấy học sinh đó ra ngoài nói chuyện với tôi một lúc được không?”
Lưu Phương Phỉ gật đầu, xoay người đi vào phòng học, một lúc sau cô ta dẫn ba nam sinh ra, trên mặt ba cậu trai đều mang theo vẻ lo lắng và sợ hãi, “Trương Nhiễm, Phạm Vĩ, Trình Binh Binh, ba em này chính là ba người từng cãi nhau với Khương Minh. Đây là cảnh sát Hạ - người xử lý vụ án của Khương Minh, ba em biết gì thì phải thành thật nói hết ra cho cảnh sát biết...” Lưu Phương Phỉ giới thiệu xong liền lùi về đứng sau ba em học sinh.