úc này Mạnh Quyên cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Dao, cuối cùng bà ta cũng mở miệng: “Lục Dao, nhiều năm rồi không gặp con. Con sống có tốt không? Không ngờ con đã lớn thế này rồi, mẹ gần như không nhận ra con nữa…”
Ban đầu Mạnh Quyên không định nói như vậy, chỉ là lúc trước bà ta bị Hạ lão phu nhân quấy rầy quá lâu cho nên không biết phải nói thế nào mới ổn. Bây giờ vừa mở miệng, bà ta liền cảm thấy có chút khó xử, không biết nên nói thế nào cho phải.
Dường như là Lục Dao không có chút ngạc nhiên nào đối với sự xuất hiện của Mạnh Quyên, vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh như trước, “Tại sao bà không tự đến xem tôi sống có tốt hay không, bao nhiêu năm trôi qua rồi, đương nhiên là tôi đã trưởng thành.”
Mạnh Quyên nghĩ, tốt xấu gì thì khi nhìn thấy mình thì tâm trạng của Lục Dao cũng sẽ có chút kích động, hoặc là cũng sẽ có vẻ oán hận mình, nhưng Mạnh Quyên chưa từng nghĩ đến là cô lại bình tĩnh thế này.
Lục Dao càng bình tĩnh thì Mạnh Quyên càng không có cách nào nói tiếp được, bà ta cố tình ngẩng đầu lên, trong mắt có nước mắt, “Con đừng oán hận mẹ… Lúc đó mẹ cũng không còn cách nào khác…”
Thực ra Lục Dao không muốn nói chuyện bất đắc dĩ hay không với Mạnh Quyên ở đây. Kể từ khi Lục Dao biết mẹ mình quyết định bỏ đi, tuy cô nói là trong lòng oán hận Mạnh Quyên nhưng trong vô thức cô vẫn hy vọng là có thể gặp lại Mạnh Quyên.
Nhưng mà khi Lục Dao biết Mạnh Quyên lấy trộm la bàn của ông nội và bán nó đi, và sau khi cô biết nguyên nhân tại sao lúc đó Mạnh Quyền muốn rời khỏi nhà họ Lục thì hy vọng đó đã hoàn toàn biến mất.
Lục Dao cảm thấy bản thân mình không cần một người mẹ lúc nào cũng chỉ suy nghĩ cho bản thân, ích kỷ, bướng bỉnh, ham hư vinh như thế.
“Bà Mạnh, nếu hôm nay bà đến chỉ vì muốn gặp tôi một lần, vậy thì bà đã gặp được rồi, tôi không cho rằng chúng ta còn phải liên lạc với nhau…”
Trong lòng Lục Dao vẫn rất buồn nhưng bây giờ cô không thể để Mạnh Quyên nhìn thấy cô đang buồn, cô yếu đuối. Bà ta có thể đến tận đây, chứng tỏ là bà ta có mục đích của riêng mình.
Lục Dao bây giờ đã không còn là cô bé ngây thơ vừa từ trong núi đi ra của ngày trước nữa, đặc biệt là khoảng thời gian gần một năm nay, cô đã trải qua quá nhiều biến cố, cô đã bắt đầu biết nhìn lòng người rồi.
Trên mặt Mạnh Quyên xuất hiện vẻ đau lòng, nhưng ánh mắt lại ác liệt hơn rất nhiều, “Lục Dao, con đừng như vậy, mẹ là mẹ của con mà…”
“Trong lòng tôi, mẹ tôi đã chết từ lâu rồi. Từ giây phút bà ấy rời khỏi huyện Bình Dao thì tôi đã không còn mẹ nữa.”
Hạ lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Lục Dao, bà nhìn bàn tay nắm chặt lại ở dưới bàn của cô, đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn đó vì dùng sức mà khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.
“Cô Mạnh Quyên, cô cũng nhìn thấy rồi, nhà họ Hạ chúng tôi không chào đón bất cứ ai có quan hệ với nhà họ Vương.” Hạ lão phu nhân đã nói đến mức này rồi, Mạnh Quyên biết mình có ở lại đây cũng không có bất cứ tiến triển gì, bà ta không ngờ rằng sự việc mà vốn dĩ bà ta tưởng là rất thuận lợi lại đổ bể thành ra thế này.
Mạnh Quyên cầm túi xách đứng lên, trên mặt toàn là vẻ lúng túng, “Lục Dao, bây giờ con oán hận mẹ cũng là việc bình thường, chỉ là dù sao thì chúng ta cũng là mẹ con, một giọt máu đào hơn ao nước lã, sau này mẹ… mẹ lại đến tìm con.”
Cho đến khi Mạnh Quyên rời khỏi nhà họ Hạ, vú Vương đóng cửa lại, cả người Lục Dao mới thả lỏng, Hạ lão phu nhân vỗ vào tay Lục Dao, “Cháu à, loại mẹ này cháu không cần mới là đúng. Bây giờ cô ta dám đến gặp chúng ta chắc chắn là có mục đích gì đó, cháu không thể ngốc nghếch nhận cô ta đâu đấy…”
Thực ra Hạ lão phu nhân là một người bênh vực người của mình, bắt đầu từ lúc dần dần chấp nhận Lục Dao, bà đã coi cô là người nhà của mình. Dù sao thì cháu trai bà đã thích con nhà người ta thế rồi, không ngoài dự đoán thì cô gái này chính là cháu dâu của bà. Bây giờ cháu dâu tương lai lại có bà mẹ cực phẩm như vậy, Hạ lão phu nhân thật sự cảm thấy Lục Dao không nhận mới là tốt nhất.
Mà việc quan trọng nhất trong đó là Mạnh Quyên có quan hệ với nhà họ Vương, chỉ cần nghĩ đến con trai mình vì người nhà họ Vương nên mới gặp nạn là trong lòng Hạ lão phu nhân liền tràn ngập oán hận.
Tuy Vương Lam Nguyên đã chết rồi nhưng gia nghiệp của nhà họ Vương vẫn còn. Bây giờ Hạ lão gia đã ra tay rồi, ông muốn để nhà họ Vương biết rằng đắc tội với nhà họ Hạ sẽ có kết cục thế nào.
Lục Dao không ngờ Hạ lão phu nhân lại bảo vệ cô như vậy, Khi đối mặt với mẹ đẻ của mình, trong lòng Lục Dao vẫn có cảm xúc.
Nhưng người mẹ như vậy không xứng để cô đồng cảm. Cô biết Mạnh Quyên đến đây là có mục đích, cho nên cô gật đầu nói với Hạ lão phu nhân, “Bà yên tâm đi, cháu tự biết tính toán.”
“Bản thân cháu hiểu là được, nếu có vấn đề gì thì cháu cứ bàn bạc với Thần Phong.”
Bây giờ trong nhà chỉ có Hạ lão phu nhân và Lục Dao, bà vẫn có chút lúng túng với Lục Dao, bà cố gắng tỏ ra mình là bề trên, bà muốn xây dựng lại uy nghiêm của mình.
***
Mạnh Quyên đến nhà họ Hạ là việc quang minh chính đại, hoặc là Mạnh Quyên muốn người khác nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên khi Hồng Đan gọi điện cho Lục Sinh Nhất, ông chỉ cười lạnh, “Mạnh Quyên thật sự vì lợi ích của mình mà cái gì cũng có thể lợi dụng được…”
Mấy ngày này Hồng Đan cũng hỗ trợ Cục Cảnh sát, lúc này ông tranh thủ lúc rảnh rỗi ra ngoài gọi điện thoại, “Anh không lo cho Lục Dao sao?”
Lục Sinh Nhất ngồi ở bên cạnh giường, ông có thể cảm nhận được nhiệt độ chiếu vào từ bên ngoài cửa kính, nhưng ông đã không nhìn thấy ánh sáng nữa rồi, “Lo? Tôi lo cái gì? Lục Dao không phải tôi, con bé được bố tôi nuôi lớn từ nhỏ, hơn nữa bây giờ Mạnh Quyên là người thế nào, có lẽ Lục Dao vừa liếc là đã có thể nhìn ra rồi.”
Tuy đã rất lâu rồi Lục Sinh Nhất không gặp Lục Dao nhưng ông vẫn rất tin tưởng vào con gái mình, đặc biệt là lúc trước cô đã đánh bại Vương Lam Nguyên của nhà họ Vương, ông nghĩ chắc hẳn bố mình đã dốc hết sức để dạy hết mọi bản lĩnh cho Lục Dao.
Hồng Đan rất ít khi nhìn thấy người anh em này của mình tự tin như vậy, ông khẽ cười, “Không ngờ anh lại tự tin về Lục Dao như vậy. Nhưng anh cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách, chưa biết chừng trong lòng Lục Dao lại đang nghĩ gì đó…”
Hồng Đan không nói gì nữa, hai bố con nhà này rõ ràng là đều muốn gặp đối phương, “Anh cũng nói rồi đấy, Lục Dao đã hiểu được nhiều điều như vậy, anh cũng có thể nói chuyện với Lục Dao, chưa biết chừng con bé còn có bản lĩnh hơn anh. Tôi thấy dạo này con bé làm rất tốt việc hỗ trợ phá án trong Cục Cảnh sát đấy…”
Nhắc đến việc này, Lục Sinh Nhất cũng có ý kiến, con gái ông vốn dĩ học thiết kế, nghề này an toàn biết bao, lương cũng không tệ, vậy mà bây giờ cô lại đến Cục Cảnh sát. Nói gì đi nữa thì Lục Sinh Nhất cũng không muốn cô tham gia vào công việc nguy hiểm như vậy.
“Anh nói với Lục Dao là có thể đừng làm công việc phá án không, con bé là con gái, quá nguy hiểm…” Phụ huynh nào mà chẳng muốn con của mình có thể sống một cách bình an. Lục Sinh Nhất đã vắng mặt một khoảng thời gian rất dài trong cuộc đời của Lục Dao, ông hy vọng cô có thể tiếp tục sống một cuộc đời an bình.