Lúc đó Lục Dao nghĩ, có lẽ hoàn thành bản đổ lãnh thổ quốc gia chính là ước mơ của ông nội. Sau khi bố mẹ cô bỏ đi, ông đã đặt hết hy vọng vào vào tấm bản đồ lãnh thổ quốc gia này.
Hạ Thần Phong nhìn bức vẽ bản đồ lãnh thổ quốc gia, “Ông nội của cô rất giỏi...”
Lục Dao cười gật đầu, “Đúng vậy, ông ấy rất giỏi.”
Hạ Thần Phong quay người nhìn Lục Dao, “Cô cũng rất giỏi...”
Lục Dao lắc đầu, “Tôi được như vậy đều là do ông nội dạy... Anh biết không, nhà họ Lục chúng tôi có một điều mà không ai có thể sánh được.”
Thuật tiên tri đã được lưu truyền từ thời cổ đại, trước đây “Thôi Bối Đồ” đã sử dụng một loại thuật toán, nhiều người nói rằng thuật toán này đã biến mất, nhưng không ai biết, từ rất lâu về trước nhà họ Lục đã lưu giữ loại thuật toán này. Thuật toán này không chỉ có thể tính ra được tên người, tính chất sự việc, thời gian xảy ra và thời gian kéo dài, thậm chí có thể dự đoán được cả hình ảnh của sự việc.
Bản ghi chép của nhà họ Lục chỉ có đề cập một chút đến nó mà đã có thể khiến cho vị trí của nhà họ Lục luôn vững vàng bất bại. Còn trong bản ghi chép thiết bản này, việc tính toán được nhắc đến nhiều hơn, điểm khác biệt của nó với Thôi Bối Đồ là một cái là tính vận mệnh của quốc gia, một cái là tính vận mệnh của con người.
Ông nội của Lục Dao đã từng nghĩ về việc tìm ra thuật toán mà Thôi Bối Đồ để lại, nhưng ông đã dừng lại khi chạy trốn đến ngôi làng nhỏ này, tất cả các tài liệu quý giá đều đã bị thiêu hủy.
Lục Dao quay người nhìn xung quanh, “Đây là phòng của ông nội tôi, tối nay anh ở lại đây đi!” Nói xong, Lục Dao liền quay người đi qua Hạ Thần Phong và bước ra khỏi phòng.
Hạ Thần Phong chân dài nên mới đi vài bước đã đến bên giường, phải thừa nhận rằng, điều kiện ở đây rất khó khăn. Anh ngồi xuống giường, sờ vào cái chăn bông dày, do dự một lúc, sau đó anh lấy điện thoại di động ra, quả nhiên sóng điện thoại ở đây rất kém, và điều tồi tệ nhất là, điện thoại di động của anh chỉ còn có 30% pin, tình hình cứ như này thì căn bản không duy trì được lâu.
Sau khi Lục Dao ra khỏi phòng, cô cầm một số món đồ về phòng của mình, cô phải từ từ suy đoán xem hình vẽ này có ý nghĩa gì.
***
“Ò ó o o...”
Hạ Thần Phong giật mình tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua những chiếc lá len lỏi vào trong phòng, Hạ Thần Phong đưa tay lên che nắng, sau vài giây mới phản ứng lại được anh đang ở huyện Bình Dao.
Bên ngoài phòng có hai con gà đang thong thả bước chân đi qua đi lại, tuần tra lãnh thổ mới của chúng.
Đẩy cửa ra, không khí trên núi rất trong lành, đây là điều không thể nào cảm nhận được ở trong thành phố Tô. Sáng sớm trời vẫn còn hơi lạnh, Hạ Thần Phong duỗi người, đã rất lâu rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
“Anh dậy rồi à!” Lục Dao bước ra khỏi bếp đã thấy Hạ Thần Phong đứng ở ngoài sân, “Vào nhà ăn sáng đi, tối qua anh không ăn gì...” Đặt đồ ăn xuống, Lục Dao quay người đi vào phòng của mình.
Hạ Thần Phong bước đến, Lục Dao làm bữa sáng rất đơn giản, chỉ có một bát cháo rau dại và một ít bánh khoai tây, nhưng người lần đầu được ăn nó thì cảm thấy ngon.
Lúc Lục Dao đi ra, trong tay cô cầm một số tài liệu, “Tôi đã nghiên cứu hình vẽ này. Anh có thể cho tôi biết ngày sinh của ba nạn nhân không?”
Về điểm này, thật ra Hạ Thần Phong không quá để ý, “Có chuyện gì vậy?”
Lục Dao đưa hình ảnh đến trước mặt Hạ Thần Phong, “Nếu như tôi tính không sai, thì đây chính là một trận pháp sai trái... Hoặc là nó căn bản là một điều không thể tồn tại...”
“Dựa vào hình vẽ này, dường như hung thủ muốn lấy sức sống trên người của nạn nhân...” Lục Dao nói, “Trong hình ảnh này có ngũ hành(*), nối liền thành ngôi sao, ở bên ngoài còn có ba điểm, mà thi thể lại được chia thành chín phần... Tất cả những điều này cho thấy, hung thủ muốn hấp thụ sức sống của nạn nhân...”
(*) Ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Lục Dao nói với vẻ nặng nề, “Nhưng trên thế giới không có loại phương pháp này, vì vậy hình vẽ này không có chút ý nghĩa nào cả...”
Không có ý nghĩa gì, điều này không có ý nghĩa gì với Lục Dao, nhưng đối với hung thủ thì có lẽ đây chính là một liều thuốc tốt để cứu tính mạng con người.
“Anh nói hung thủ đã giết ba người?” Vẻ mặt của Lục Dao nặng nề, “Không, chắc chắn hung thủ phải giết đủ sáu người thì mới dừng lại... Hơn nữa, sáu người này không phải là chọn bừa...”
“Sáu người? Ý của cô là, còn có thêm nạn nhân nữa?” Hạ Thần Phong nghe đến đó, cũng cảm thấy việc này rất nghiêm trọng... Như vậy thì có nghĩa là sẽ có thêm ba nạn nhân nữa... Hoặc là sẽ phát hiện ra ba nạn nhân nữa...
Lục Dao lại không có ý nghĩ lạc quan này, “Không... Có lẽ sẽ có nhiều nạn nhân hơn. Nếu lần này không thành công thì rất có thể hung thủ vẫn sẽ tiếp tục phạm tội...”
“Cô vừa nói, những nạn nhân này không phải là chọn bừa? Nhưng chúng tôi đã điều tra lý lịch của ba người này, ba người này không có bất kỳ điểm chung nào.” Nếu có thể tìm được điểm chung của ba người, vậy thì có thể tìm thấy được dấu vết của hung thủ.
“Theo các anh thì không có bất kỳ điểm chung nào, nhưng điểm chung của bọn họ chính là ngày sinh.” Không phải vô duyên vô cớ hung thủ chọn sáu nạn nhân này, phải là những cô bé sinh vào năm âm tháng âm thời âm(*)...
(*) Thời âm: thuật ngữ âm và dương của Trung Quốc, được gọi là “tám ký tự đều âm”. Tức là năm, tháng, ngày và giờ khi một người được sinh ra đều kèm theo một nhánh trời, có tổng cộng tám ký tự.
Nhưng có phải thật sự thỏa mãn điều này hay không, Lục Dao cần phải nghiệm chứng xong mới có thể xác nhận được, “Anh định bao giờ quay về?”
Lục Dao cười nhìn Hạ Thần Phong, “Tôi hẹn Tinh Thần là vào đầu tháng bốn. Nếu anh không đến, thật ra tôi cũng sẽ trở về...”
Bây giờ Hạ Thần Phong đã biết hung thủ độc ác, nên rất nóng lòng muốn quay về. Lục Dao cau mày, “Nhưng mà, tôi sợ rằng chúng ta sẽ không thể đi ra ngoài trong mấy ngày tới...” Lục Dao nói xong liền nhìn ra ngoài nhà, “Mấy ngày tới sẽ có mưa lớn, mưa trên núi khác với mưa ở thành phố, đường núi rất khó đi...”
Hạ Thần Phong nhìn sắc trời, thời tiết rất đẹp, mặt trời ở trên cao chiếu ánh nắng xuống, không hề giống sẽ mưa, Lục Dao nhìn Hạ Thần Phong, “Thời tiết trên núi luôn thay đổi thất thường...”
Lục Dao vừa nói xong, bầu trời lúc đầu còn trong xanh ngay lập tức có nhiều mây đen hơn...
Hạ Thần Phong quay đầu lại nhìn Lục Dao, Lục Dao mỉm cười, “Trận mưa này dự kiến sẽ kéo dài trong hai đến ba ngày.”
“Lục Dao, cô biết đấy, tôi không thể ở đây chờ thêm ngày nào nữa, ở ngoài kia còn có một kẻ giết người... Chỉ cần tôi chậm một ngày, có lẽ chúng ta sẽ bỏ lỡ một ngày bắt được hung thủ...”
Lục Dao đứng trước mặt anh, lúc này đây cô không tính ra được hung thủ là ai... Cô cũng hiểu tâm trạng của Hạ Thần Phong.
“Cô cứ ở lại đây, tôi về thành phố Tô trước.” Hạ Thần Phong không thể chờ thêm được nữa, anh phải nhanh chóng trở về, Lục Dao kéo cánh tay của anh lại, “Vậy anh có từng nghĩ đến chuyện, sao bọn họ lại tìm được những nạn nhân đó, cho dù xem được hộ khẩu, cũng chỉ biết ngày tháng năm sinh, không thể biết được chính xác giờ sinh, chuyện này chỉ có người thân trong gia đình mới biết được.”