Sáng chủ nhật, ký túc xá nam đã có người rời giường.
Khi tiếng súc miệng dừng lại, Trương Húc giường trên mơ màng dịch ra mép giường, mắt nhắm mắt mở nói: “Khỉ thật đấy! Lăng Trạch, cậu chưa từng có ngày chủ nhật đấy hả? Làm gì dậy sớm dữ vậy!”
Lăng Trạch không ngẩng đầu, đưa lưng về phía cậu ta mặc áo, bấy giờ đang cẩn thận xắn tay áo lên. Trên cổ tay, chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ và giản dị không lúc nào không thu hút ánh mắt người khác.
Trương Húc cũng bị chiếc đồng hồ in hình trời sao kia làm lóa mắt, quên cả lời đã đến cổ họng. Nhưng chỉ lát sau, cậu ta đã tỉnh táo trở lại: “Hừm, Lăng Trạch, tối qua cậu mơ thấy cái gì vậy? Mê sảng thôi mà cũng giận dữ thế…”
Cánh tay đang xắn tay áo của Lăng Trạch thoáng khựng, mi mắt cụp xuống, hỏi: “Hả? Tớ còn nói mê à? Thế tớ nói gì rồi?”
Trương Húc á khẩu.
Cậu ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ trả lời lấp lửng: “Hình như là gì mà “Cô nói cái gì thế hả” hay gì gì đó ấy, ôi, tớ cũng chẳng nhớ rõ nữa.”
Lăng Trạch cười, tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm: “Hôm qua tớ ngủ ngon lắm, không nằm mơ gì.”
Nói rồi chuẩn bị ra ngoài, khi bước tới cửa thì quay đầu nói với Trương Húc: “Cậu đấy, nhất định là chơi game nhiều quá đến mụ đầu rồi, từ nhỏ đến lớn, tớ chưa nói mê bao giờ đâu.”
Trương Húc không vui, hiềm nỗi lại không sao nhớ nổi thằng bạn đã nói gì, chỉ đành đổi một tư thế khác ngủ tiếp.
Những người khác thì không có tinh thần tốt được như Lăng Trạch, ngủ một mạch đến tận trưa mới dậy ăn cơm, kế đó bắt đầu chơi game. Đợi khi chạng vạng, tiết trời hết nóng, cả đám mới hẹn ra sân bóng rổ.
Trần Thành vỗ bộp một cái vào mình Trương Húc: “Buổi sáng mày sao vậy? Sao lại nói chuyện với Lăng Trạch thế?”
Bên cạnh, Chu Hạo Nhiên đang lau mồ hôi cũng chọc: “Đúng đấy, bọn mày còn nói chuyện với nhau được à? Tao nói chứ, với cái tính cao ngạo quái đản kia của Lăng Trạch, chắc cả đời này, tao cũng không hợp tính nó nổi.”
Trương Húc cười cậu ta: “Mày còn muốn hợp với người ta nữa hả, không có cửa đâu. Lăng Trạch người ta là nam khôi toàn trường, có hợp cũng là hợp với đám con gái. Cái thằng FA như mày, chậc chậc, đừng có đùa…”
“Ai thèm hợp với nó… Mày còn chưa nói rõ hồi sáng mày nói gì với nó đâu đấy?”
Trương Húc cũng rất bất đắc dĩ: “Đêm qua tao đi vệ sinh nghe nó nói mê, sáng ra thuận miệng hỏi thử, ai ngờ nó kiên quyết không thừa nhận… Tao thấy rồi, dạo gần đây không chỉ áo quần chải chuốt hơn mà nó còn mới đeo thêm cái đồng hồ, nom đắt lắm. Không chừng phải đến hơn cả chục ngàn.”
Trần Thành bực dọc nói: “Tao cũng đẹp trai lắm mà, sao không có em gái nào mua quần áo tặng đồng hồ cho nhỉ… Mày nhìn thằng Lăng Trạch nhận bao nhiêu là đồ như thế, mà đám con gái còn cứ khăng khăng nói nó có tự trọng, có tài năng… Mẹ nó chứ!”
Chu Hạo Nhiên cũng đến cạn lời: “Thì người ta biết cách nhận. Nhận cũng phải có chừng mực, những thứ trông là biết đắt tiền thì đều từ chối hết, chỉ nhận những cái vừa giản dị lại có nội hàm… Mày đấy, đúng là chỉ có tí tẹo ánh mắt thế. Biết cái đồng hồ kia bao nhiêu tiền không? Hiệu Z, ít nhất cũng phải vài trăm ngàn… Còn nữa, người ta nói mê thôi mà cũng làm như lạ lắm ấy, khá lên đi chứ!”
Tuy cậu ta nói chuyện nhẹ nhàng nhưng cả hai thằng bạn đều như chịu cú sốc:
“Cái gì cơ! Mấy trăm ngàn! Tiền cọc mua nhà kỳ đầu của nhà tao còn không tới… Mai mốt có tiền rồi, tao cũng phải đeo cả nhà trên người!”
“Chắc là Trương Linh Yên tặng, bọn con nhà giàu thời nay đúng là có tiền, chẳng giống tao, con nhà nợ. Sao không có cô tiểu thư xinh đẹp nào thích mình cơ chứ!”
“Đúng rồi, phải nói thì, Chuột, mặt mũi mày cũng đâu có kém. Có nhà có cửa, cũng có tiền, sao đến giờ mà vẫn còn… ế?”
Mặt Chu Hạo Nhiên đen như đít nồi: “Mẹ bọn mày, suốt ngày cứ Chuột ngắn Chuột dài, bọn con gái nghe thôi là đã tự tưởng tượng ra một thằng thô bỉ rồi… Tao còn lấy đâu ra cơ hội tán gái nữa?”
“Ờ thì… ai biết đâu…” Cả hai gãi đầu, cười ngượng ngùng.
Nhưng như đã nói, Trần Thành vuốt mảng râu ngắn nhạt trên cằm mình: “Nghĩ đi nghĩ lại, hình như trước giờ Lăng Trạch chưa từng nói mê thật. Hồi năm nhất năm hai, tao thường xuyên thức dậy nửa đêm, chưa từng nghe nó nói bao giờ. Giờ nghe mày nói thế thì đúng là chuyện lạ đấy. Đến đêm tao cũng xuống giường nhập bọn, cùng nghe chung xem sao…”
Nhìn hai kẻ dở hơi còn muốn đi nghe người ta nói mê này, Chu Hạo Nhiên lắc đầu hết ý kiến.
Rạng sáng, cây quạt trong phòng ký túc thổi gió vù vù, thời tiết cuối thu vẫn đang độ oi ả. Đang vọc máy tính, Trần Thành bỗng cảm giác nhiệt độ đột nhiên giảm thấp. Sau một cái hắt hơi, cậu ta nhanh chóng tiện tay đóng quạt.
Lăng Trạch lại đi vào giấc mộng.
Hôm nay, hắn vẫn là thằng đàn ông già nua, chẳng nên trò trống gì kia.
Lúc này, hắn đang đứng trước cửa một ngôi nhà, trên người đeo một cái túi vừa to vừa nặng, trong tay cầm một chai nhựa màu trắng đựng cái gì tương tự như viên canxi, trông là đã biết loại giá rẻ.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trước mặt mở ra, một người thanh niên vội vàng hướng mắt ra nhìn - Đây chính là gương mặt của Trương Húc!
Lăng Trạch không hiểu nổi, chẳng lẽ do hồi sáng Trương Húc chọc bảo hắn nói mê nên giờ trong giấc mộng mới có cậu ta sao?
Cũng không phải là không thể.
Có câu mơ là ảnh phản chiếu từ hiện thực, ở trong trường, đúng là hắn không giao thiệp gì với mấy đứa bạn cùng phòng. Trương Húc thì ngày nào cũng ăn rồi nằm chờ chết, chẳng có chút cố gắng tiền đồ gì. Trần Thành suốt ngày chỉ biết chơi game, cúp học vô số. Còn Chu Hạo Nhiên thì ỷ nhà mình có tiền mà suốt ngày bày cái mặt khinh người…
Nói thật lòng, Lăng Trạch cũng không cảm thấy mình có thể quan hệ tốt được với bọn họ.
Nhưng Trương Húc đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ, đây là chuyện gì?
Không đợi hắn kịp nghĩ kỹ, đã thấy Trương Húc tới bắt tay hắn, nhét vào tay hắn mấy tờ giấy đỏ, nhìn sơ thì phải có đến ngàn tệ: “Lăng Trạch à, dù gì chúng ta cũng học cùng một trường, hôm nay trông cậu thế này… Tớ không nói nhiều nữa, cái này, tớ mua.”
Trương Húc vừa nói vừa lấy chai “Thuốc cường thân XX” trong tay hắn đi, cười một tiếng gượng gạo rồi nhanh chóng đóng cửa.
Lăng Trạch đờ đẫn đi ra ngoài. Căn nhà này ở tầng một, khi đi ngang cửa sổ ngoài ban công vẫn có thể nghe được giọng phụ nữ truyền ra từ bên trong: “Ai thế hả? Ngày nào cũng đến cửa tiếp thị sản phẩm, phiền chết mất. Để em nhìn xem anh mua gì rồi - Thuốc cường thân XX? Cái thứ vớ vẩn gì vậy? Anh mua nó làm gì, cũng đâu có ăn được…”
“Ầy, biết làm sao được, thôi em ném nó đi. Cái cậu tiếp thị đấy là bạn thời đại học của anh, nghe nói bây giờ thành kẻ vô tích sự, việc nhà toàn dựa vào tiền làm bảo mẫu trông con cho người ta của vợ. Đưa thêm cho cậu ta ít tiền, dù gì cũng từng học cùng trường…”
“Bạn cùng trường anh? Học Minh Đại mà sao lại thành ra như bây giờ? Xấu hổ chết mất…”
Câu kế tiếp Lăng Trạch đã không còn nghe rõ nữa.
Hắn cũng không muốn nghe tiếp thêm. Hắn là con cưng của ông trời, trong cả thôn, chỉ một mình hắn thi đỗ được vào Minh Đại! Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại… sao lại luân lạc tới bước đường này?
Nhưng bất kể trong lòng giận dữ thế nào, cơ thể hắn vẫn tự động quay về căn phòng nhỏ khốn cùng kia.
Lăng Trạch nhìn cảnh vật vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mắt. Tấm ga trải giường màu đỏ đã từng bị hắn cho một mồi lửa đốt sạch kia, cái ghế chân cao bằng nhựa màu đỏ từng bị hắn lau sạch vết máu kia… Tất thảy, tất thảy những thứ này, tất cả vất vả, nghèo khó, thấp hèn, bị người ta nhạo báng, thương hại… Tất cả những thứ quá quắt ấy, đều bắt đầu từ con ả vốn không nên tồn tại kia!
Hắn nhìn người phụ nữ đứng trong phòng, giận dữ hét: “Trịnh Minh Thúy, tôi phải giết cô…”
Trong ký túc xá, Trần Thành ngã bộp ra ngồi bệt trên đất.