Thanh Quỷ Kỷ Sự

Chương 11: Giấc mộng mười năm (3)

/171
Trước Tiếp
“Trịnh Minh Thúy, tôi phải giết cô…”

Trong phòng ký túc xá yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hét giận dữ. Trần Thành đang để chế độ im lặng chơi game ở giường trên bỗng giật mình, ngã dập mông xuống đất.

Cậu ta nhìn sang Lăng Trạch, bụng thầm nghĩ: “Phải thù hận bao nhiêu mà đến nằm mơ cũng nghiến răng nghiến lợi muốn giết người thế nhỉ…”

Trương Húc và Chu Hạo Nhiên đang ngủ cũng ló đầu, mắt nhắm mắt mở hỏi: “Sao vậy? Sao tự nhiên lại oang oang lên vậy… Muốn giết ai thế?”

Cả hai đều đang ngủ rất say, đột nhiên bị tiếng hét gọi dậy thì khỏi nói cảm thấy khó chịu thế nào.

Trần Thành là bực bội nhất, gần đây cậu ta đang chơi một game nhập vai theo phong cách kinh dị, bị Lăng Trạch hù một chập như vậy thì suýt són cả ra quần.

Trong lòng cậu ta vẫn còn sợ hãi, lấy hơi bảo: “Ai mà biết, kêu lớn tiếng như vậy mà còn dám nói chưa nói mê bao giờ, làm tao sợ gần chết…”

Lời còn chưa dứt đã nghe Lăng Trạch vẫn đang chìm trong giấc ngủ say cười một tiếng thật lạnh, trong đêm khuya thanh vắng nghe rành rọt lạ thường, khiến người ta rợn cả tóc gáy.

“Trịnh Minh Thúy, cô yên tâm, tôi đã có thể giết cô một lần thì cũng có thể giết cô lần thứ hai. Làm sao? Nơi ném xác lần trước làm cô không hài lòng hả?”

Chu Hạo Nhiên: “…”

Trương Húc: “Cái này, cái này…”

Cuối cùng, Trần Thành vuốt khuôn mặt đờ đẫn, nói mà giọng đơ đơ: “Không ngờ, nội tâm Lăng Trạch lại… biến thái như vậy…”

Trong lúc nói, cơ thể vẫn đang run rẩy. Dù sao giọng điệu Lăng Trạch nghe cũng rất đáng sợ, hệt như một tên biến thái.

Cậu ta khẽ liếc qua Lăng Trạch vẫn chưa tỉnh, do dự một hồi, quyết định vẫn không tới gọi hắn dậy. Sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh hẳn, vẫn nên đi ngủ sớm một chút thì hơn.

Trong căn phòng nhỏ, nhìn Trịnh Minh Thúy không có cảm xúc gì, Lăng Trạch đột nhiên thôi giận, mỉm cười nói: “Trịnh Minh Thúy, cô yên tâm, tôi đã có thể giết cô một lần thì cũng có thể giết cô lần thứ hai. Làm sao? Nơi ném xác lần trước làm cô không hài lòng hả?”

Hắn cong môi, ánh mắt dữ dằn cực độ, nhưng giọng nói thì lại rất mực dịu dàng, tựa như đôi tình nhân nhỏ đang tỏ tình với nhau. Cằm khẽ hếch, dáng người đứng thẳng, tất cả đều nói rõ rằng đây mới thật sự là Lăng Trạch cao ngạo.

“Chắc đây là trò bịp bợm của cô nhỉ?”

Hắn cong môi cười đầy khinh thường.

Đối với một người chết, chẳng việc gì phải cố ra vẻ ngụy tạo: “Cũng tệ hại hệt như thế. Làm như vậy, trừ hoàn thành giấc mộng kết hôn với tôi thì cũng chỉ nhân tiện được cảm nhận cảm giác sung sướng khi hơn tôi một bậc, cô còn có thể làm được gì nữa?”

Trịnh Minh Thúy cười nhạt.

Trong mắt Lăng Trạch, cô vừa nông cạn lại thấp kém. Hắn còn tưởng chấp niệm trước khi chết của cô là muốn kết hôn với hắn ư?

Ngu ngốc!

Nét mặt của Trịnh Minh Thúy già đi dần chuyển sang tức giận, mắng: “Lăng Trạch, anh đang nói vớ vẩn gì thế hả, cái gì mà giết hay không giết chứ? Ngày nào tôi cũng phải khổ cực kiếm tiền nuôi gia đình, một kẻ không nên trò trống gì như anh, dựa vào đâu mà dám cãi lại tôi? Anh quên rồi à, tiền anh học đại học còn là do tôi chu cấp đấy!”

Khuyết điểm lớn nhất của Lăng Trạch chính là luôn tự đánh giá mình quá cao, không chấp nhận tầm thường và thất bại. Chỉ cần đánh đúng vào điểm này, cô sẽ có cách khiến hắn nói ra cảm xúc thật. Chỉ cần trong mơ, tâm trạng hắn trở nên kích động thì thực tế cũng có thể nói ra lời giống thế.

Dù sao thì, làm gì có ai đề phòng người chết đúng không? Huống hồ, đợi đến khi tỉnh dậy, hắn sẽ chẳng thể nhớ được mình đã trải qua những chuyện gì.

Tám giờ sáng có một buổi học chung, Chu Hạo Nhiên tốn sức chín trâu hai hổ mới gọi Trần Thành đang ngủ say như chết dậy, nhìn sang Lăng Trạch đang thu dọn đồ đạc thì bỗng muốn nói lại thôi.

Đương nhiên Lăng Trạch cũng đã nhận ra sự bất thường của cậu ta, nhưng trong mắt hắn, cả ba thằng bạn cùng phòng ký túc đều tự có khuyết điểm riêng, cũng không cần phải qua lại nhiều, do đó chỉ dọn xong đồ mình rồi bỏ đi.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Trần Thành mới tỉnh táo lại, thở dài: “Trời ạ, quên hỏi nó là tối qua mơ thấy gì rồi, nghe có vẻ kích thích thật đấy!”

Trương Húc lườm cậu ta một cái: “Thôi đi, không thấy người ta nhìn bọn mình bằng nửa con mắt thôi à? Dù mày có hỏi thì quá nửa nó cũng chẳng thừa nhận đâu.”

Trần Thành cũng biết vậy, đành thở dài đi rửa mặt.

Vừa mặc quần, Trương Húc vừa tám chuyện với Chu Hạo Nhiên: “Lăng Trạch nằm mơ đúng là chi tiết thật đấy, đến tên cũng có, không phải là người đá nó đấy chứ? Trịnh Minh Thúy… nghe chắc là con gái, chưa nghe khoa mình có người tên này bao giờ nhỉ?”

Chu Hạo Nhiên cau mày: “Tao lại thấy, chưa chắc đã là người trong mộng…”

Lời nói này không đầu không đuôi, nhưng lạ là Trương Húc lại hiểu được, chân bỗng mềm nhũn: “Thật hay giả vậy? Chuột à, mày đừng có dọa tao đấy chứ!”

Mười hai giờ đêm, mọi âm thanh trong ký túc đã lắng xuống.

Người trên cả ba chiếc giường đều chầm chậm ngồi dậy, kế đó nhỏ giọng gọi bạn: “Này, lại đây, bên tao gần hơn.”

Giọng nói rất nhỏ, Lăng Trạch ngủ rất say, không hề có chút phản ứng nào.

Ba người này chính là Trần Thành, Trương Húc, Chu Hạo Nhiên.

Cả ba chen nhau trên chiếc giường đối diện Lăng Trạch của Trương Húc, lấy máy tính giường dưới ra, kế đó cùng bật điện thoại, mượn ánh sáng xanh mờ mờ bắt đầu đánh bài.

“Đôi 4! Chúng ta chơi chắc cũng khá ồn nhỉ? Lúc trước tao có đi cầu thôi mà Lăng Trạch cũng nói tao quấy rầy việc học của nó đấy.”

“Đôi 8! Không biết, ai quan tâm nó đâu, Chuột, chuyện hồi sáng mày nói có thật không thế? Sáng mai còn có giờ học, thức cả đêm sẽ không chịu nổi đâu.”

“Đôi 2! Đúng đấy, mày nói nghe sợ chết đi được, tao nằm mơ cũng hay thấy mình chém quái vật mà.”

“Ù! Tao thắng! Mày nằm mơ thì có thể nói là: “Chu Hạo Nhiên, tao đã có thể giết mày một lần thì cũng có thể giết mày lần thứ hai, chỗ vứt xác lần trước không làm mày hài lòng hả?” không?”

“Lại thua rồi! Nhưng nói vậy thì cứ ghê ghê thế nào ấy. Giờ đã sắp một giờ rồi, bình thường đều là hơn một giờ hoặc hai giờ, chắc là nó lại nói nữa ngay thôi.”

Cũng trong căn phòng nhỏ ấy, thêm một lần nhìn cô ả tiều tụy già nua xem thường mình kia, ngọn lửa giận Lăng Trạch đã dằn xuống lại bị nét mặt Trịnh Minh Thúy khơi dậy!

Hắn cười nhạt: “Hôm nay cô đắc ý như vậy, đã quên mình chết như thế nào rồi hả?”

Sắc mặt Trịnh Minh Thúy bỗng chốc tái nhợt.

“Xem ra cô biết mình chết thế nào nhỉ? Cũng đúng, nghe nói người chết sẽ có hồn phách mà. Tôi cho cô uống thuốc ngủ, không phải tại cô muốn giữ đứa bé trong bụng lại à? Làm sao, trông tình trạng hôm nay, chẳng lẽ tôi cho thuốc ngủ quá liều? Thế nên đứa bé đó vẫn không giữ được? Chậc chậc, sớm biết vậy tôi đã không chuẩn bị nhiều thuốc ngủ thế rồi. Cô biết không nhỉ, mỗi lần tới phòng y tế nói mình bị mất ngủ để gom thuốc ấy, nét mặt bà bác sĩ đấy cũng y như cô vậy, khiến tôi buồn nôn lắm.”

“Nhưng cô đã chết rồi, khi tôi giết cô, cô có cảm thấy gì không nhỉ? Có phải muốn giết tôi rồi không?”

Nhìn hai tròng mắt vằn đỏ của Trịnh Minh Thúy, Lăng Trạch cảm thấy như cuối cùng mình cũng đã trở nên thật mạnh mẽ.

Hắn đắc ý bật cười, thẳng tay bổ xuống một đao cuối cùng: “Cái va li của cô đúng là lớn thật đấy, tôi chặt cô bỏ trong bọc ni lông nhét vào rồi mà vẫn còn chỗ trống… Nhưng cũng may là nó đủ lớn, thế nên tôi mới có thể bỏ thêm đất cát đá vụn vào, để nó vĩnh viễn chìm sâu dưới đáy hồ Tình Nhân mà cô thích…”

Cuối cùng hai mắt Trịnh Minh Thúy cũng chảy ra hai hàng lệ máu: “Tôi chỉ hận chính mình tại sao lại ngốc đến thế, chu cấp cho anh đi học, nuôi sống anh…”

“Gì mà chu cấp hay không chu cấp chứ, số tiền đấy không phải là cô cam tâm tình nguyện cho tôi à?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
linh456Truyện có na9 k vậy mn ? - sent 2023-12-25 11:08:47
Hồng Phấn ĐoànMnguoi ơi có ai biết truyện này CV không ạ - sent 2022-08-28 08:53:54
maikunSao nay cnhat rồi vẫn chưa có truyện nữa ạ - sent 2022-06-05 17:45:15
maikunLịch ra thứ mấy vậy ad, hóng quá - sent 2022-05-26 20:17:57
nam0708Ad cho xin lịch ra truyện đi ak - sent 2022-05-17 21:55:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương