Hai mắt Lăng Trạch đã đỏ ngầu. Dẫu hắn có bình tĩnh, có bình chân như vại hơn chăng nữa, nhưng chỉ cần có người muốn kiểm chứng chuyện này, vậy đời này của hắn đã coi như đi tong!
Nói mê… Từ nhỏ đến lớn, xưa giờ hắn chưa từng nói mê! Vả lại mấy ngày nay hắn đều ngủ sâu hơn bình thường, cũng không có kí ức nào về giấc mơ, làm sao bọn nó có thể nghe được mấy lời nói mê không bằng không chứng ấy?
Chẳng lẽ là có người bẫy hắn?
Lăng Trạch hít thở sâu, cố kiểm soát quả tim đang đập rối loạn trong lồng ngực.
Hiện tình thế vẫn chưa tới mức không thể vãn hồi. Chẳng qua chỉ là mấy lời đồn đoán trên diễn đàn, không bằng không chứng, không nạn nhân khổ chủ, chỉ dựa vào một câu nói mê, cho dù báo án, cảnh sát cũng chẳng quan tâm.
Hắn lại kéo xuống. Tuy lời kể của bài viết rất chi tiết, còn thuật lại cả những lời hắn đã “nói mê”, nhưng ngay chính hắn cũng không biết những câu “nói mê” khó hiểu này tới từ đâu ra, càng khỏi nói đến những sinh viên khác.
Nhìn xuống dưới, trừ những bình luận “ngẫm lại thì đúng là đáng sợ” ra, vẫn có rất nhiều nữ sinh mắng chủ pic đầu óc có vấn đề, lôi lời nói mê của người ta đưa lên mạng. Còn có người nói đã nằm mơ thấy mình tay không xé quỷ, nhưng thực tế thì đến con cá cũng không dám giết…
Tóm lại, hiện mọi người chỉ coi đây như một câu chuyện bịa. Tuy là câu chuyện này có hơi máu tanh và đáng sợ, nhưng dù gì cũng không liên tưởng đến trong thực tế, cũng chẳng ai sẽ vì việc này mà thực sự cho hắn là tội phạm giết người. Dù sao cũng chưa ai từng trông thấy Trịnh Minh Thúy, lại không biết đến sự tồn tại của cô ta. Người biết thì đã ở cả quê quán, trong hết cái thôn núi kia, không thể thấy được nội dung trong diễn đàn của Minh Đại. Mà quan trọng nhất là, Trịnh Minh Thúy đã không còn người thân nào nữa.
Còn hôm nay, sở dĩ mọi người phản ứng mạnh như vậy là bởi do hình tượng chăm chỉ, dịu dàng, đầy sức sống của hắn lúc bình thường đã tạo thành sự tương phản rõ rệt với người trong những lời nói mê này, khiến mọi người không thể lập tức chấp nhận ngay.
Hắn thoáng yên lòng.
Nhìn cái điện thoại cũ tệ của mình, Hà Thanh không khỏi rầu rĩ.
Đang lúc đi dạo diễn đàn, vừa mới nhìn thấy chuyện của Lăng Trạch bị khui ra, còn chưa kịp vui vẻ thì điện thoại đã chớp mắt chết máy.
Cái điện thoại thông minh VV này là cái Hà Thanh mua hồi mới lên đại học, chất lượng cũng rất tốt. Hiềm nỗi, đêm đến bên cô cứ hay có hồn ma tới tìm, âm khí quá nặng, nhiệt độ quá thấp, thế nên mới khiến tuổi thọ điện thoại trượt dốc một quãng dài.
Dù sao điện thoại cũng là sản phẩm máy móc, không thể thu nhận linh khí từ Hà Thanh tỏa ra để bồi bổ như các bạn cùng phòng. Chỉ cần âm khí nặng đi, linh kiện của nó sẽ bị ẩm ướt.
Nghĩ tới số dư tám mươi ngàn tệ còn lại trong thẻ, lại nghĩ tới chiếc điện thoại hiệu Long Đằng mình tăm tia đã lâu, Hà Thanh quyết định vẫn nên đổi thì hơn!
Tục ngữ nói rất hay, làm khổ ai cũng không thể tự làm khổ mình được!
Bên cạnh trường có trung tâm chuyên bán điện thoại. Hà Thanh băng qua con ngõ từ phía cửa Bắc, chưa đầy mười phút đã tới nơi.
Nhưng hình như hôm nay có niềm vui ngoài ý muốn rồi!
Nhìn ba con chó hoang bên cạnh thùng rác, Hà Thanh cảm thấy hôm nay mình đúng là may mắn, tuy mua điện thoại mới đã tốn mất một khoản tiền, nhưng mà, nhưng mà lại có thể tiết kiệm được tiền mua máu chó đen thượng hạng!
Nhìn ba con chó núi màu lông loang lổ, gầy trơ cả xương kia, ấy thế mà thực sự có một con mang bộ lông đen tuyền.
Nghĩ tới sự cực nhọc khi lần đầu tiên lấy máu chó đen, Hà Thanh không khỏi thấy răng nhưng nhức. Nhưng dù gì cũng đã có kinh nghiệm.
Ba con chó hoang này đều là giống chó núi Đài Loan chính gốc. Hiện giờ mọi người đều cùng nuôi một loại chó theo phong trào, độ này, mấy giống chó núi địa phương của Đài Loan, Nhật Bản đều rất được ưa chuộng, chỉ có loại chó bản địa của Trung Quốc đại lục là trừ nông thôn thì hầu như không ai nuôi.
Nhưng Hà Thanh lại biết, xét về tính linh hoạt và chất lượng của máu, không loại chó nào tốt hơn chúng nó. Huống hồ, nếu là dùng để vẽ bùa, trừ chó bản địa, các loại chó đen khác đều không có nửa phần tác dụng. Dù sao thì chó cưng nuôi trong nhà vẫn khác chó nuôi để trông giữ nhà cửa, tính cương trong máu vẫn chưa đủ.
Ba con chó hoang thường xuyên quanh quẩn ở khu quanh trường, không hề sợ người, vậy nên khi Hà Thanh đứng yên gần đó, bọn nó cũng chỉ trơ mắt nhìn, đoạn tiếp tục vùi đầu lục rác.
Thời tiết vẫn nóng, mùi từ thùng rác vô cùng khó ngửi. Nhưng cũng chính vì là như thế nên có thể đồ ăn cũng nhiều hơn, bởi rất nhiều người lo thức ăn để lâu bị hỏng nên chỉ ăn một bữa là đổ bỏ. Đối với chó hoang, trừ quá nóng ra thì mùa hè lại là mùa khó bị chết đói nhất.
Hà Thanh nhìn bọn nó, đoạn ngoái đầu lấy ba cây xúc xích to hiệu Song Hối Vương Trung Vương mua từ cửa hàng tiện ích cạnh đó ra, mở bao gói, chầm chậm bước đến gần đám chó hoang.
Gần đó nhiều sinh viên, cũng thường xuyên có nữ sinh mang đồ ăn vặt tới, ba con chó chỉ hơi cảnh giác rồi lập tức chọn ăn đồ tươi mới hơn.
Đợi bọn nó đến gần, Hà Thanh liền chập ngón cái và ngón út lại với nhau, tự bấm cho mình một lần Khải linh chú - động vật trời sinh đã có bản năng sinh tồn, ấy là vì từ khi sinh ra, bọn nó đã được thừa kế những thói quen tốt có thể giúp bọn nó sống tiếp. Loài người cũng có, chỉ là mỗi ngày đều phải nhận những công việc bất đồng, mọi điều ăn uống đã có người đi trước lo liệu hết, lâu ngày lại thành dần đánh mất ưu điểm này.
Nhưng có được thì tất có mất, tuy không còn bản năng sinh tồn bẩm sinh, nhưng năng lực học tập của loài người thì những loài động vật khác lại không thể so sánh.
Khải linh chú này, nó có thể khiến người ta giao tiếp không gặp trở ngại gì với sinh linh trong một khoảng thời gian ngắn.
Cô trưng ra nụ cười của con sói đội lốt bà ngoại: “Nào, ngoan ăn đi nào, ăn từ từ thôi, đừng gấp.”
“A! Cái này A Hoàng thích!” Đây là lời con chó có lông màu vàng. Hà Thanh nhìn lông nó, tuy có hơi bẩn, cũng không mấy sáng gì nhưng đúng là màu vàng đất không pha tạp, thảo nào tên là A Hoàng.
Con dẫn đầu, cũng là con có hình thể lớn nhất trong cả ba, mục tiêu của Hà Thanh - con chó đen, không chút khách khí đập mạnh đuôi vào nó: “Tiền đồ! Cái này chỉ được cái thơm thôi, có thể ngon bằng thịt được không?”
Một con chó màu nâu đen khác thì gầm gừ gào khóc: “Lão đại, thịt thì ngon thật đấy, nhưng làm gì có mà ăn!”
Hà Thanh nghe mà không khỏi đen tái cả mặt: Đám chó này, sao lại không giống đám chó thật thà trong tưởng tượng thế hả?
Mà thôi kệ.
Mắt thấy cây xúc xích đã sắp bị chén hết, Hà Thanh liền nói: “Chó đen lớn ơi, ngày nào cũng thế này chắc bọn mày ăn không đủ no đâu nhỉ? Hay là thế này, mày cho tao một ống máu, tao bao mày ăn cơm một tuần nhé, thế nào?”
Con chó đen im lặng ngốn hết miếng xúc xích cuối cùng, rồi trong ánh mắt thấp thoáng mong đợi của Hà Thanh, nó bỗng nói với bọn đàn em: “Chạy mau, đây là bọn buôn thịt chó! Tao biết ngay là ả mơ ước xác thịt tao rồi mà!”
Sau mấy tiếng chó sủa vang lên, hai con chó khác lập tức đớp luôn miếng thức ăn cuối cùng rồi cong đuôi chạy bình bịch ra tít đằng xa, con chó đen to kia thì chạy sau cùng, mới đó đã lẩn vào mấy con hẻm, mất tăm mất tích.
Hà Thanh…
Sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người và chó đi đâu rồi?
Một ống máu nhiều lắm chỉ 100ml, bao cơm một tuần, lấy thể trạng của con chó đó, phỏng chừng phải tốn hai ba trăm tệ, thậm chí nhiều hơn nữa kìa! Máu chó đen phơi trăng đã qua gia công mà trong Mặc Bảo Trai bán không phải cũng chỉ có mấy trăm tệ một gram thôi sao?
Nếu không phải lấy máu của con chó cam tâm tình nguyện thì tác dụng sẽ tốt hơn, Hà Thanh việc gì phải phí công đến thế?
Cô nhìn ba vỏ cây xúc xích sạch láng trên tay, không khỏi mắng thầm: Ba con chó không biết xấu hổ, ăn xong là trở mặt ngay được!
Thôi, bỏ phí cả đống công sức, cuối cùng tiền đã mất, đồ cũng đã mua, thế mà chó thì ăn xong lại chạy tuốt trở mặt… Hà Thanh sờ cái điện thoại Long Đằng S1 mới mua, an ủi nghĩ: May mà cái này vẫn còn…