Ngay khi Từ Dương và Vương Tùng Lâm mới tạm yên tâm, đột nhiên từ bờ bên kia bỗng có mấy đường sáng chiếu tới, kèm theo còn có tiếng quát nghiêm nghị. Ánh đèn là từ đèn pin cường độ mạnh, chiếu thẳng tới khiến cả hai lập tức giơ tay lên che mắt. Đáng thương thay cho Từ Dương còn đang nằm nửa người trên bến thuyền, nửa người chìm dưới nước kia!
Một tiếng sấm đánh thẳng xuống lòng cả hai, nháy mắt cả hai liền sững ra như trời trồng.
Tiếng bước chân bồm bộp nhanh chóng đến gần, hóa ra là ba nhân viên trực đêm trong công viên.
Khoảng cách đã rất gần, lại thêm có đèn đường, cho dù không bật đèn pin thì vẫn có thể trông rõ hai người đang làm gì. Chuyện khác không nói, nhưng cây đèn pin tỏa ánh sáng đỏ cường độ mạnh dưới nước trên trán Từ Dương thì vẫn đang sáng kia kìa.
Lại nhìn thêm cái nữa, ấy chà! Còn trang bị đầy đủ hết rồi cơ đấy! Nhìn mà xem, dây thừng vẫn còn buộc ngay hông đấy nhé!
Hai cậu sinh viên thấy ánh mắt ngờ vực của đối phương thì lập tức hoảng sợ: “À dạ… Bọn cháu không làm gì hết, chỉ là xuống đó tìm món đồ…”
Tất nhiên ba nhân viên trực không tin. Một người trong đó cẩn thận nhìn thử, thấy còn một sợi dây thừng ẩn dưới nước. Hai người kia canh chừng họ, một người còn lại thì tiện thể kéo sợi dây lên.
“Thứ gì vậy, nặng thế nhỉ?”
Từ Dương và Vương Tùng Lâm ủ dột cúi đầu, không hẹn cùng nghĩ rằng: Đương nhiên là phải nặng chứ! Nếu thật sự như lời Lăng Trạch nói mê, vậy trong đó có cả một con người đấy!
Hiện giờ họ không thấy được trong va li có gì, cũng không muốn chạy, liền thành thật đứng im ngay bên. Thấy cả hai không nhúc nhích giở trò gì, hai nhân viên trực đang canh chừng cũng chạy tới phụ giúp kéo sợi dây thừng.
Dù sao cũng đang ở bên hồ trong công viên, còn có thể làm gì được?
Vất vả lắm mới kéo được cái va li lên, bấy giờ cả ba mới phát hiện cái va li đúng là lớn quá sức! Chỉ riêng chiều dài đã hơn một mét, lại còn vừa rộng vừa cao.
Thấy là một cái va li, lại còn đã bị ngâm nước đến sắp biến dạng, nhân viên trực còn trêu bảo: “Ấy chà, hai đứa đêm khuya chạy tới trong hồ làm cái việc này, không phải là cất giữ báu vật gì đấy chứ!”
Vừa nói vừa đánh giá cái va li, đoạn đã xoèn xoẹt mài dao định mở rương kho báu.
Nhưng chuyện tới nước này, Vương Tùng Lâm và Từ Dương lại càng thêm sợ hãi. Cả hai nhớ tới thông tin trong bài viết nọ, nhớ lời nói mê của Lăng Trạch mà bài viết thuật lại: “Cái va li của cô đúng là lớn thật đấy, tôi chặt cô bỏ trong bọc ni lông nhét vào rồi mà vẫn còn chỗ trống…”
Nhìn cái va li to này, lại thầm đối chiếu trong đầu, đúng là có thể đặt vừa một người…
Hai thằng đồng đảng cá mè một lứa đồng loạt rùng mình, bất giác lùi một bước về sau.
Ba nhân viên trông rõ ràng, không khỏi sinh nghi, trao đổi ánh mắt với nhau rồi hai người trong đó không dấu vết lùi về sau hai bước, vừa khéo đứng ngay bên hai cậu sinh viên.
Còn một người thì phụ trách mở va li.
“Xì…”
Va li ngâm trong nước thời gian dài, dây kéo đã rơi mục, nhân viên trực chậm rãi mở va li. Song song với âm thanh mở va li vang lên, sắc mặt Từ Dương và Vương Tùng Lâm càng lúc càng tái mét.
“Bộp!”
Va li bị mở ra.
Chỉ thấy bên trên là một lớp đất cát đá vụn, phía dưới mơ hồ lộ ra mấy túi ni lông đen. Lập tức Từ Dương và Vương Tùng Lâm không chịu nổi nữa, đồng loạt hét lầm lên: “A!”
Sau đó bất chấp cả tảng nước lỏng tỏng trên người, ôm chầm lấy nhau…
Kết hợp với trí nhớ, loại cảm giác phim kinh dị xảy ra trong thực tế này thực sự quá đáng sợ!
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng kêu khóc bất thình lình này khiến mấy nhân viên trực sợ suýt hồn lìa khỏi xác, toàn thân run lên, thiếu chút nữa sợ tới chết đứng.
Người đàn ông có vẻ là cầm đầu liếc họ một cái, trong lòng càng nghi ngờ. Thế là không do dự thêm nữa, vươn tay lôi mấy túi ni lông ra…
“A… ọe… ọe…”
Cả năm đồng loạt nôn mửa, chân nhũn nhừ không đứng thẳng nổi.
Người cầm đầu tạm coi như bình tĩnh, sau khi ọe ọe mấy tiếng thì lập tức nhìn chằm chặp hai cậu sinh viên, vừa nhìn vừa móc điện thoại ra báo cảnh sát: “À, đồn cảnh sát khu Hi Hòa đúng không? Ở đây có giết người! Có thi thể! Ngay trong hồ Tình Nhân ở công viên Hi Hòa! Tôi? Tôi là nhân viên bảo vệ trực đêm hôm nay…”
Đồn cảnh sát khu Hi Hòa chỉ phụ trách công viên Hi Hòa và khu vực lân cận, chốt an ninh được lập ngay ở cửa Bắc công viên. Giữa đêm khuya, cộng thêm cả người đang trực thì cả đồn cũng chỉ được ba người. Đang lim dim bỗng nhận được điện thoại báo án, còn là án mạng, hai viên cảnh sát trong đó liền nhanh chóng xuất phát chạy tới hiện trường.
“Sao tự dưng lại xảy ra án mạng? Bên hồ Tình Nhân? Không phải là nhảy hồ tự sát đấy chứ…”
Viên cảnh sát tên Chu Triều Dương không khỏi bực dọc.
Một người khác tên là Hàn Thiệu, nghe tiếng thì nói: “Chắc là vậy, nếu không thì đêm hôm thế này, chỗ đó xảy ra chuyện gì được? Nhưng dạo trước không phải hồ Tình Nhân mới làm lan can bên hồ à?… Nhưng cũng khó nói, nếu người ta đã không muốn sống rồi thì kiểu gì chả nghĩ ra cách được.”
Hai người đi chiếc xe mô tô chuyên dụng của cảnh sát, trong lúc nói chuyện thì đã đến nơi.
Nhìn qua còn thấy không ít người!
Đếm thử thì tại chỗ có tới một hai ba bốn năm người, cũng không thể là nhiều người vậy cùng nhau phát hiện người chết chứ?
Kết quả vừa đến gần đã ngửi được mùi hôi thối. Loại mùi chỉ riêng ở xác chết mới có này, dù ngược gió thì vẫn có thể lan đến tận ngoài mười dặm. Hai viên cảnh sát tiến lại gần nhìn thử, chỉ thấy bên trong cái va li to màu đen là những chiếc túi ni lông, trong túi bất ngờ là một đoạn chân tay gãy đã bị ngâm tới trắng bệch đang tỏa mùi thối rữa không tài nào chịu nổi, ngoài ra còn rất nhiều mảng thịt vụn nát không rõ! Bởi vì được gói kín trong bọc và va li, thế nên đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thối rữa…
“Ọe…”
Hơn hai giờ sáng, Vương Tùng Lâm và Từ Dương bị mang tới đồn cảnh sát, bắt đầu bị tách ra lấy khẩu cung riêng.
“Cậu, tên họ?” Bị vực dậy khỏi giấc mộng đẹp, tâm tình viên cảnh sát lập biên bản thực sự không tốt mấy.
“Em… em tên Vương Tùng Lâm.”
“Giới tính?”
“Nam…”
“Tuổi?”
…
“Người kia có phải do các cậu giết không?”
“Không phải! Tuyệt đối không phải!” Nói tới đây, Vương Tùng Lâm đột nhiên kích động, chỉ sợ mình sẽ phải gánh cái tội này. Đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ!
“Không phải cậu giết, vậy tại sao cậu biết nó ở trong hồ? Tại sao hơn nửa đêm lại phải xuống hồ vớt va li lên?”
“Em… bọn em chỉ nhất thời ma xui quỷ khiến, nghĩ đến lời nói trên diễn đàn, chặt xác giấu vào trong va li, ở trong hồ Tình Nhân. Bọn em mới nghĩ, cái va li nặng như vậy, chỗ khác không tiện ném, chỉ có thể từ chỗ bến thuyền… Nên, nên mới muốn xem thử thôi, thế nên mới… Anh cảnh sát, người kia thật sự không phải do bọn em giết! Bọn em chỉ đọc được bài viết, nhất thời không nhịn được…”
“Dừng dừng dừng!”
Diễn đàn? Bài viết? Viên cảnh sát bắt được hai chữ quan trọng này, vội vàng hỏi: “Diễn đàn gì? Bài viết gì?”
“Chính là, chính là diễn đàn trường Minh Đại, viết là Lăng Trạch khoa Tài chính nửa đêm nằm mơ, nói cậu ta giết một cô gái tên Trịnh Minh Thúy, chặt nát cô ta giấu vào trong va li…”
Nói rồi lại nhớ tới thi thể vừa trông thấy, không khỏi ợ thêm mấy tiếng liền.
Đợi khi ngồi thẳng người lại, sợ cảnh sát không tin, cậu ta còn vội vàng dâng chứng cứ ra: “Ngay trong điện thoại của em này. Hai bọn em đều học Minh Đại, bài viết trên diễn đàn, hầu như cả trường đều biết rồi…”
Trong phòng thẩm vấn bên cạnh, khẩu cung của Từ Dương cũng không khác Vương Tùng Lâm là mấy, chỉ là cậu ta có nhiều lời thêm về ân oán giữa mình và Lăng Trạch, cũng coi như giải thích cho động cơ nửa đêm xuống nước mò xác của hai người.
Mặt trời ló rạng, toàn bộ Cục Cảnh sát đều kinh hãi. Học sinh ưu tú của Minh Đại dính tới án giết người chặt xác ném xuống hồ… Một đêm này, thực sự là quá kích thích!