Thanh Quỷ Kỷ Sự

Chương 19: Kết cục của “nữ oán”

/171
Trước Tiếp
Minh Đại tiếng tăm lừng lẫy bỗng xuất hiện một tên hung thủ giết người chặt xác, bất kể có che giấu thế nào, tin tức này cũng không thể không bị rò rỉ ra.

Bởi tính nghiêm trọng của sự việc, lại có người nhà họ Trương vì không cam tâm để con gái nhà mình bị lừa bịp đứng sau thúc đẩy, nên sau khi chứng cứ đầy đủ hết, phán quyết cho vụ án của Lăng Trạch đã có rất nhanh.

Bởi là giết người có tính toán trước, hơn nữa còn tàn nhẫn chặt xác để phi tang, hung thủ lại vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến hơn nửa năm, thành thử đã tạo thành cơn oanh động hơn hẳn bình thường.

Lại xét tới thân phận sinh viên xuất sắc của trường đại học nổi tiếng hàng đầu, một khi sự kiện được công khai đã dẫn tới một chuỗi các cuộc thảo luận về luân lý đạo đức trong xã hội, tính chất vô cùng nghiêm trọng, vậy nên tòa án phán Lăng Trạch các tội cố ý giết người cộng thêm các tội danh lừa dối, chiếm đoạt… kết luận tử hình.

Mà Minh Đại nằm giữa trung tâm sự việc khó khăn lắm mới vượt qua Đại học Chính trị Pháp luật kế cận và Đại học Duyệt Vi để leo lên thành đại học số một toàn quốc hai năm gần đây thì coi mất hết danh tiếng, đoán chừng hai, ba năm tới, số sinh viên đăng kí vào sẽ kém hơn người ta.

Cùng ngày phán quyết đưa ra, không ít sinh viên đều đến xem. Lăng Trạch của ngày trước hệt như con cưng của trời, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng bởi hành động thoải mái không giấu giếm mà hắn vẫn luôn có vầng sáng chính diện không gì sánh được. Hiện giờ hắn vẫn chưa học xong năm ba, song mấy giáo sư trong khoa đã sắp xếp đơn vị thực tập sẵn cho hắn từ sớm… Hôm nay, tất cả bỗng cuốn đi theo gió.

Ra khỏi cửa tòa án, một cặp vợ chồng già mặc bộ đồ nhăn nhúm dơ bẩn, đầu bù tóc rối đang quỳ trước cửa tòa án dập đầu, chính là ông bà Lăng không chạy tới kịp buổi xét xử.

“Anh cảnh sát, các anh điều tra lại đi mà! Lăng Trạch nhà chúng tôi sẽ không làm chuyện như thế đâu! Đến con gà nó cũng chưa từng giết nữa. A Trạch! A Trạch ơi!”

Kết thúc buổi xét xử, Lăng Trạch đã lập tức được đưa đi, hiện đang đứng bên xe cảnh sát. Bạn học, giáo sư của hắn, thậm chí cả những người đứng vây xem đều đang nhìn cặp vợ chồng già này. Nhìn cái trán sưng tím của họ, chả biết là đã dập đầu bao lâu, dùng sức cỡ nào.

Hai ông bà vừa nhận được tin là đã vội vàng chạy từ trong thôn lên đây. Hai người đã lớn tuổi, trí nhớ lại không tốt, chỉ riêng quãng đường xe lửa, ô tô chòng chành đã đủ lấy của họ nửa cái mạng, song khi tới được cửa tòa án thì lại không dám nhìn con mình, chỉ đành quỳ gối dập đầu trước cửa, xin ai đó có thể trả cho mình một lời lẽ công bằng.

Quần chúng vây xem xì xào bàn tán, hai vị cảnh sát ngồi trong xe cũng không đành lòng. Dù người ngồi trên xe đây là một tên tội phạm giết người mất trí, nhưng khi nhìn cha mẹ của tội phạm làm vậy vì con, họ cũng không nỡ lòng trông nhiều.

Xung quanh còn rất nhiều phóng viên nhà báo. Ánh đèn flash chớp lên loang loáng, mấy viên cảnh sát thoáng do dự, sau cùng vẫn cho Lăng Trạch xuống xe, tới gặp cha mẹ lần cuối cùng.

Bởi sự kiện quá mức nghiêm trọng, lại dưới áp lực của nhiều bên, việc thi hành án của hắn sẽ không được hoãn lại bao lâu.

Hà Thanh đã cầm sẵn một tấm bùa vàng khổ sở chờ đợi ngoài tòa án. Trong tòa án có gươm báu chính nghĩa, những hồn ma bình thường không thể vào được. Nhưng thù lớn đã báo, bản thân Trịnh Minh Thúy cũng chỉ có duy nhất một chấp niệm này, nhìn hay không đã không còn là vấn đề nữa.

Chẳng qua Hà Thanh vẫn quyết tâm muốn tới nhìn hắn ta. Giết người thì đền mạng, nhưng mỗi một tên tội phạm giết người đều phải biết rằng, người bị hại sẽ không bao giờ quay về được. Đây là nợ, là nghiệt, báo ứng sẽ đi theo hắn đời đời kiếp kiếp, trừ phi hắn tích lũy được đại công đức, bằng không sẽ không thể tiêu tan.

“A Trạch! A Trạch!” Mắt thấy hai viên cảnh sát một trái một phải dẫn Lăng Trạch đi tới, bà Lăng Trần Thúy Lan vội vàng nhào tới, vươn bàn tay thô sần vuốt ve gương mặt trắng trẻo của con trai, khóc không thành tiếng: “Thằng bé ngốc này… Có phải con bị oan rồi không? Mẹ còn không nỡ để con giết cá, làm sao con giết người được chứ?”

Gương mặt đầy nếp nhăn của Lăng Đại Đồng cũng lăn tràn lệ nóng: “Con à, mày dùng tiền của Thúy Thúy, không trả nổi nó đúng không? Sao mày lại ngốc vậy chứ? Không trả nổi thì về bảo cha trả… Giờ nhà Thúy Thúy chỉ còn mỗi mình nó… Mày! Mày…”

Hai mắt Lăng Trạch đỏ ngầu, đột nhiên nhắm nghiền mắt, giây lát sau đã mở ra, giận dữ mắng: “Hai kẻ vô dụng các người! Nếu có người có thể kiếm được tiền, việc gì tôi còn phải lừa người ta? Còn cả Trịnh Minh Thúy nữa, Trịnh Minh Thúy chết rồi! Là tôi giết đấy! Còn tới nhìn tôi làm gì? Muốn mất mặt trước cả cái nước này hả? Có đứa như tôi đây, mấy bà chị ở nhà sẽ không ngóc đầu lên được nữa đâu! Còn tới làm gì nữa, các người cứ coi như không có đứa con trai này đi! Cút! Cút đi!”

Lăng Trạch thở dồn dập đứt quãng, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run lên bần bật. Cánh nhà báo đứng xem trò hay đều không chê lớn chuyện, tất cả chĩa ánh đèn ống kính vào người hắn.

Cha mẹ hắn, những người chưa từng nghe tới những lời hung ác như vậy, đều đã sợ cứng cả người!

Viên cảnh sát dẫn Lăng Trạch tới vừa thầm mắng hắn không phải người vừa vội vàng dẫn hắn lên xe. Lên xe rồi mới phát hiện toàn thân Lăng Trạch đang run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, từng giọt nước mắt nặng trịch rào rào đổ xuống - để không phát ra tiếng, hai hàm răng đã cắn chặt.

Bóng dáng Trịnh Minh Thúy xuất hiện dưới tận cùng nắng dương, nét mặt lộ vẻ thích ý như hưởng thụ. Cô nhìn Lăng Trạch đi xa, tinh thần bỗng hoảng hốt: “Thật ra, đám thím Lăng cũng chỉ hơi trọng nam khinh nữ thôi chứ không phải người xấu. Nhưng họ đã lớn tuổi, không kiếm được nhiều tiền, Lăng Trạch vừa nói đi làm kiếm tiền đóng học thì họ đã bắt đầu tích góp cho hắn. Lúc tôi về quê còn lén nói với tôi, bảo số tiền góp được sẽ cho cả tôi để đánh trang sức bằng vàng - nhưng giờ thì, những thứ đó đã không còn quan trọng nữa.”

Lúc này cô vẫn mang mái tóc ngắn và nét mặt tái nhợt ấy, nhưng nụ cười đang hiển lộ thì lại khiến Hà Thanh thấy vô cùng xinh đẹp.

“Cám ơn ngài, Thiên sư Hà - cũng không biết có phải gọi là Thiên sư Hà không nữa. Hôm nay thù của tôi đã báo, việc Lăng Trạch thiếu tôi, hắn đã trả đủ. Hắn từng lập chí muốn khiến cha mẹ tự hào, cũng quý trọng nhất là danh tiếng… Nhưng may nhờ cách làm của ngài, tất cả mọi người đã được biết việc ác của hắn, thấy được bộ mặt thật của hắn… Đời sau, tôi sẽ không gặp lại hắn nữa chứ?”

Hà Thanh gật đầu.

Thanh kiếm công chính của nhân gian đã phán tội, sát nghiệt trên người Lăng Trạch đã không thể che đậy được nữa. Tối thiểu trong vòng ba trăm năm, hắn sẽ không thể chuyển thế. Mà với tính cách của Trịnh Minh Thúy thì chắc đến khi đó đã làm người lương thiện được mấy đời, tất nhiên đời sau sẽ không còn gặp lại.

Giữa không trung, nụ cười của Trịnh Minh Thúy mờ dần đi theo sự khẳng định của Hà Thanh. Một trận gió thổi tới, cơ thể cô cũng tựa như trận gió này, thong thả bay vào cánh cổng đen chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện, không còn thấy được bóng dáng.

Từ bầu trời rất xa bỗng nhiên truyền tới một hồi tiếng rên đè nén. Cơ thể Hà Thanh run lên, một tia sáng vàng bé nhỏ không thể trông thấy nhập vào trong thân thể. Sắc mặt Hà Thanh tức khắc hoảng loạn, đột nhiên cảm thấy như cơ thể luôn băng giá bỗng nhiên ấm lên.

Cô lắc đầu, trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu lại hiện ra một số thứ khó hiểu, tuy còn chưa thể làm rõ nhưng Hà Thanh cũng đã gặp mãi thành quen.

Ngẩng đầu nhìn lên mặt trời treo trên lưng chừng không, ngày mai là thi rồi, để không bị nợ môn, vẫn nên nhanh nhanh về ôn bài thì hơn!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
linh456Truyện có na9 k vậy mn ? - sent 2023-12-25 11:08:47
Hồng Phấn ĐoànMnguoi ơi có ai biết truyện này CV không ạ - sent 2022-08-28 08:53:54
maikunSao nay cnhat rồi vẫn chưa có truyện nữa ạ - sent 2022-06-05 17:45:15
maikunLịch ra thứ mấy vậy ad, hóng quá - sent 2022-05-26 20:17:57
nam0708Ad cho xin lịch ra truyện đi ak - sent 2022-05-17 21:55:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương