Thanh Quỷ Kỷ Sự

Chương 20: Kính chú em đáng mặt đàn ông

/171
Trước Tiếp
Xưa nay Minh Đại luôn nghỉ từ đầu tháng Bảy, nhưng do năm nay có bệnh cúm trên diện rộng, các trường trong cả nước đều ngưng dạy và học gần hai tháng, vì thế cũng phải đến nửa sau tháng Tám, Minh Đại mới được nghỉ. Khi nghĩ tới giữa tháng Chín là đã tựu trường, đám sinh viên đều đau thấu chẳng thiết sống!

Muốn làm thêm hè không xong, về nhà hết ăn lại nằm, ra ngoài đu đưa cũng không được, cứ nghĩ mở mắt ra nhắm mắt lại là kì nghỉ hơn hai mươi ngày này sẽ vèo vèo kết thúc… Òa òa òa!

Cả tuần nay, Hà Thanh bận rộn chuyện của Trịnh Minh Thúy. Từ khi gặp Trịnh Minh Thúy, chỉ mới hơn tuần lễ ngắn ngủi mà cô đã cảm thấy như trôi qua thật lâu. Việc này cũng nhờ Trịnh Minh Thúy là ma mới, hơn nữa trừ báo thù, khiến Lăng Trạch thân bại danh liệt thì không còn chấp niệm gì khác quá phức tạp. Chứ nếu giống cái con ma bướng bỉnh như lần trước gặp thì chắc Hà Thanh đã phải mất non nửa cái mạng.

Nhưng song song cũng có lợi ích, chính là từ khi nhận được luồng hơi nóng ấm bên ngoài tòa án đó, mấy hôm nay cô nhận ra việc tu luyện của mình đã có bước tiến, trong đầu xuất hiện thêm rất nhiều ký ức vụn vỡ không tên, quan trọng nhất là, hình như cô còn trở nên đẹp hơn - Không sai, theo ý Thiên sư Hà thì, cô cũng là một cô gái rất thích đẹp!

Hà Thanh thầm suy đoán, luồng hơi nóng kia rất có thể chính là công đức cô nhận được khi làm chuyện tốt, hoặc là hồi báo của Trịnh Minh Thúy sau khi giúp cô nàng bình ổn oán khí nọ kia. Không phải trong tiểu thuyết cũng thường viết vậy à, nhưng kết luận đó, chắc chắn đều tới từ thực tế.

Trong lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, kỳ thi đã trôi qua trong chớp mắt

Về kỳ thi lần này, Hà Thanh chẳng thèm ngó cuốn sách lấy một lần, mấy cái học hành cầu thần cầu Phật nọ kia, tất cả đều là mây bay hết cả. Dù sao, việc hỗ trợ cho Trịnh Minh Thúy trước đó cũng đã đủ dùng rồi. Tới lúc thi, nếu không phải tố chất thân thể cô cao siêu vượt bậc, hơn nữa đầu tỉnh mắt sáng, lại dùng chút… Khụ! Nếu không nhờ thế, cô đã biến từ người luôn luôn được học bổng thành đứa nợ môn mất thôi.

Đương nhiên, năm nay có cách gì đã dùng hết rồi, học bổng thì thôi chớ nên nghĩ tới nữa.

Làm sao có thể không nghĩ được, nghĩ thôi đã thấy lòng chua xót rồi biết không hả?

Hà Thanh chảy nước mắt.

Kì thi vừa kết thúc, Giáo sư Lâm đã gọi cô tới nói chuyện về công việc gia sư đã tìm cho cô từ trước. Do sang năm đứa bé phải thi vào đại học, thế nên được nghỉ rồi, có thời gian thì nên sang đó sớm.

Kỳ nghỉ quá ngắn, muốn làm thêm cũng không được, vậy nên Hà Thanh mới vì có tám mươi ngàn tệ trong thẻ mà tự đắc trước đó giờ cũng không thể không nghĩ lại thực tế, lập tức chân thành cảm ơn, đồng thời vỗ ngực bày tỏ ngày mai sẽ đến.

Dù sao thì, bùa chú tuy tốt, nhưng bán nhiều cũng phải xuống giá chứ! Hà Thanh tự cho là như thế. Nghĩ đến mấy chuyện cung lớn hơn cầu, hàng hóa lạm phát nọ kia, cô quyết định cứ nên tạm từ từ.

Vào kỳ nghỉ, trừ những sinh viên hoàn cảnh khó khăn phải ở lại nhà trường để đi làm thêm, về cơ bản, Minh Đại đã đóng cửa trên diện rộng. Hà Thanh ở lại ký túc xá, Vu Đan Đan, Cố Thiệu Đan, Nhạc Nhất Phàn và hai bạn học từ khoa khác chuyển tới đã cập rập thu dọn đồ đạc, nóng lòng chạy về quê từ sớm.

Một mình Hà Thanh đưa mắt nhìn căn phòng ký túc trống rỗng, chẳng hiểu sao bỗng nảy sinh một cảm giác buồn thương “mình ta với ta, người bóng an ủi”.

Hầy, ai bảo mình không thân không thích cơ chứ?

Cô xoa mặt, nghẹo đầu soạn bài dạy thêm.

Học sinh Giáo sư Lâm giới thiệu họ Ninh, nhà ở ngay bên cạnh trường cấp ba tốt nhất Đế đô. Hà Thanh nhìn địa chỉ, đoạn lập tức ngồi xe điện ngầm tới đó, giữa đường không cần chuyển xe lần nào, khỏi phải nói dễ dàng bao nhiêu.

Bởi là khu trường học, thành thử mới ra khỏi ga tàu điện ngầm, chưa bước được mấy bước, Hà Thanh đã tìm thấy địa chỉ. Tiểu khu này khá có giá, nhìn trước cửa mỗi gia đình thậm chí có cả khoảnh đất trồng hoa mấy mét vuông, Hà Thanh không khỏi xúc động trong lòng: Quả nhiên dưới chân Thiên tử toàn là người có tiền! Mấy chục ngàn tệ của mình kia, đoán chừng đến cái nhà vệ sinh của người ta cũng chẳng mua nổi, may mà mình không nói hay làm dở, chỉ vì tiền tài nhất thời mà từ chối công việc này… Giáo sư Lâm nói người ta trả hai trăm tệ một giờ, yêu cầu chỉ có một, đó là khiến con họ nghe lời!

Lương một giờ hai trăm tệ, bấy giờ Hà Thanh mới nhận ra lợi ích của việc vào đại học! Hơn nữa người ta còn không yêu cầu thành tích, chỉ cần nghe lời là được, đơn giản biết bao nhiêu cơ chứ!

Hà Thanh nghĩ bụng, nếu nhóc đó không nghe lời, vậy đánh nó một trận là được rồi. Đúng lúc gần đây mới nhớ được một bộ thể thuật, độ khó vô cùng cao, nhưng lại mang tới cho thân thể con người lợi ích rất lớn…

Cân nhắc đến việc thằng nhóc này là nam, để tăng thêm ấn tượng tốt với người lớn, cô còn cố ý ăn mặc thật bình thường, tóc chỉ buộc lên đơn giản, mặc một bộ đồ thể thao, trông gọn gàng mà lanh lợi, thực sự rất đáng tin.

“Tòa 32, tầng 9, nhà 903…”

Hà Thanh nhìn địa chỉ lưu trong điện thoại, đang cắm đầu bước tới thì bỗng một cậu con trai đạp xe đạp chạy lướt ngang, kế đó bóp phanh dừng lại bên hàng hiên dưới tòa 32, sắp sửa khóa xe.

Hà Thanh nhìn kỹ cậu ta, oa! Cái xe đạp hiệu Giant có chức năng đổi tốc độ đó đắt lắm đấy! Cô mới xem quảng cáo về nó hai hôm trước, một chiếc xe đến tận hai ba mươi ngàn, ờ, nên khóa lại.

Nhìn thêm chút nữa, thấy là một cậu con trai trẻ tuổi, tóc cắt ngắn dựng thẳng, khí thế toàn thân trông như con quái thú đang giận dữ bước đi, đúng là sinh lực dồi dào…

“Keng…”

Chưa đợi Hà Thanh cảm thán xong xuôi, chỉ thấy sau hai lần đóng ổ khóa không thành công, cậu trai lập tức nổi cơn thịnh nộ, thẳng chân đá gãy luôn chiếc xe đạp đắt tiền kia!

Đá gãy!

Hà Thanh nhức buốt cả răng. Đúng là phần giữa xe đã gãy thành hai nửa. Cô tập trung nhìn chân thằng nhóc kia, phát hiện quả nhiên dưới lực phản của đoạn thép nặng dày, xương đùi và xương cẳng chân cậu ta đã nứt cả, lấy mắt cá chân làm trung tâm, những vết nứt li ti chằng chịt như mạng nhện trải rộng…

Ấy? Mình còn nhìn được cả cái này?

Trong đầu Hà Thanh chợt lóe lên suy nghĩ ấy rồi lập tức biến mất, dù sao cô cũng đã quen với việc này.

Vết thương nặng như vậy, thằng nhóc lại chẳng hó hé tiếng nào, chỉ ngoảnh đầu đi vào bên trong, bước chân còn rất vững vàng khỏe mạnh.

Hà Thanh tự nhận mình chỉ là một cô gái yếu đuối, thế nên không nói lời nào, im lặng theo sau, định bụng cùng vào chung thang máy.

Suốt cả quá trình, cô chưa từng thôi quan sát cậu nhóc kia. Nghị lực nhịn đau giỏi thế này, thế gian ít lắm đó! Hơn nữa, cô cũng đã nhìn ra, không phải cậu nhóc này không có cảm giác đau. Chỉ trong quãng đường dài mấy bước này, trán cậu ta đã rịn một tầng mồ hôi lạnh li ti, rõ ràng cơ thể đã sắp không chịu được. Nghĩ đến việc cậu ta chỉ đang tuổi dậy thì, có lẽ rất coi trọng thể diện, đoán chừng do thấy có người nên có chết cũng không muốn mất mặt… Cô cũng không tiện nói nhiều.

Nể em trai là một thằng đàn ông!

Hà Thanh nhìn số tầng không ngừng giảm dần, không khỏi thở dài than.

Ngờ đâu bụng vừa mới khen xong, cậu trai kia chờ lâu thấy thang máy chưa xuống, cơn bực bội lại bùng lên, bước lên thẳng chân đạp vào cửa thang máy, khiến cả hành lang phát ra một chuỗi tiếng vang “cành cạch”. Kế đó chẳng thèm quay đầu lại, lập tức bình bịch chạy lên lối thang thoát hiểm cạnh đó, chớp mắt đã tót lên tầng.

Lần này, gân xanh trên trán Hà Thanh đã sắp bục luôn khỏi da!

Vừa rồi khi thằng nhóc kia đá cửa thang máy, cái chân cậu ta dùng vẫn là cái chân bị gãy xương.

Mẹ kiếp, đây không phải đàn ông mà là bệnh thần kinh!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
linh456Truyện có na9 k vậy mn ? - sent 2023-12-25 11:08:47
Hồng Phấn ĐoànMnguoi ơi có ai biết truyện này CV không ạ - sent 2022-08-28 08:53:54
maikunSao nay cnhat rồi vẫn chưa có truyện nữa ạ - sent 2022-06-05 17:45:15
maikunLịch ra thứ mấy vậy ad, hóng quá - sent 2022-05-26 20:17:57
nam0708Ad cho xin lịch ra truyện đi ak - sent 2022-05-17 21:55:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương