Nhớ tới chuyện này, Hà Thanh không khỏi chen vào một câu: “Chứng khoán à? Lăng Trạch là đàn anh của bọn tôi, giỏi chứng khoán lắm, nghe nói hồi năm hai, lần đầu tiên chơi chứng khoán đã kiếm được tận mấy chục ngàn.”
Vừa mới dứt lời, nhìn nét mặt của Trịnh Minh Thúy, Hà Thanh thầm nghĩ không tốt: Chết mẹ rồi!
Quả nhiên, lời vừa nói xong, hai má và tay chân của Trịnh Minh Thúy đã mất kiểm soát sưng phồng lên, tâm trạng đã sắp đến bờ bất ổn. Tấm kính cửa sổ trong phòng bị gió âm khua lạch cạch, nhờ vào năng lực nhìn đêm xuất chúng, Hà Thanh thấy mấy cậu bạn cùng ký túc xá đều quấn chặt chăn.
Dù gì thì, âm khí quá nặng, khó tránh khỏi nhiệt độ hạ xuống rất nhiều.
Cô vội vàng quát lớn: “Dừng lại!”
Nhờ có kết giới cách âm, tiếng quát này vừa vang lại vừa nặng. Đối với Trịnh Minh Thúy, nó hệt như một cột sấm bổ thẳng xuống đỉnh đầu, chỉ cảm thấy trên đầu bừng cơn đau nhức, hồn phách mỏng nhẹ như sắp tán mất sau tiếng quát này…
Cô bỗng giật mình kinh hãi, lập tức tỉnh táo lại!
Trịnh Minh Thúy sợ hãi liếc nhìn Hà Thanh, không hiểu nổi tại sao cô gái trẻ này lại lợi hại đến vậy.
“Năm ấy, Lăng Trạch cầm tất cả tiền tiết kiệm của tôi đi chơi chứng khoán, nhưng chỉ sau chưa tới một tháng, anh ấy đã nói với tôi là thua hết sạch! Hóa ra là như thế…”
Mắt thấy học phí và phí sinh hoạt của học kỳ kế tiếp không thấy tăm hơi, bấy giờ Trịnh Minh Thúy mới luống cuống.
Sống ở Đế đô không phải chuyện dễ. Tiền tiêu dùng sinh sống hàng ngày rất đắt, để có thể tiết kiệm thêm ít tiền, sau đó cô đã phải nhận thêm mấy việc làm thời vụ. Vốn tính chuyên cần hiểu chuyện, thành ra cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Ngặt nỗi, do bận rộn kiếm tiền, khó tránh không còn thời gian tút tát sửa soạn, hết cách đành phải cắt luôn mái tóc dài đem bán. Thậm chí, có lúc được nghỉ phép còn lên công trường giúp đỡ chạy vặt, có thể mới góp đủ tiền trước thời điểm vào học kỳ mới.
Hà Thanh không nhịn được hỏi: “Cô đã góp bao nhiêu tiền?”
Trịnh Minh Thúy đáp: “Học phí hai mươi ngàn tệ, còn phí sinh hoạt thì vẫn chưa góp đủ.”
Mẹ kiếp! Hà Thanh không nhịn được văng lời thô tục.
Minh Đại là đại học xếp hạng nhất nhì cả nước, hàng năm không biết nhận được bao nhiêu tài trợ, học phí nào có cao đến thế, một năm cũng chỉ tám ngàn tệ là cùng. Hơn nữa, ai mà chả biết, năm nào Lăng Trạch cũng nhận được học bổng, hình như cũng là tám ngàn tệ, đâu có cần bạn gái phải bán mạng trả tiền đi học thay chứ?
Nhìn Trịnh Minh Thúy với gương mặt tiều tụy trước mắt, Hà Thanh không khỏi giận dữ tiếc thay: “Đồ ngu!”
“Cái hôm góp đủ học phí, Lăng Trạch đến phòng trọ của tôi để lấy tiền. Hôm ấy chúng tôi đều rất vui, anh ấy hơi quá chén, vậy nên, vậy nên đã ở bên nhau… Thời gian đó Lăng Trạch thương tôi lắm, cứ gọi điện thoại gửi tin nhắn quan tâm tôi suốt. Nhưng mà hai tháng sau, tôi mang thai.”
Ma nữ ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn bụng mình, hai tay vòng đỡ, tựa như ở đó vẫn còn đứa trẻ của mình.
“Tôi không có người nhà, vì vậy biết chuyện này thì rất vui, vội vàng nói cho anh ấy biết. Chỉ sau một lát là anh ấy chạy tới luôn, lúc ấy, tôi tưởng anh ấy cũng rất vui nên mới tới ngay trong tối đó. Ai ngờ câu đầu tiên anh ấy nói lại là bảo tôi đừng giữ đứa con, nói không nuôi nổi.”
“Tôi không đồng ý. Anh ấy đã học đại học năm ba, chỉ một năm nữa là có thể thực tập, tôi cũng có công việc, tuy hơi gian khổ nhưng hoàn toàn đủ để nuôi sống đứa bé.”
“Lăng Trạch không nói gì nữa, trước giờ anh ấy chưa từng gây gổ với tôi. Tôi tưởng là anh ấy bị tôi thuyết phục. Buổi tối, anh ấy chủ động ở lại với tôi, trước khi ngủ thì bảo tôi uống mấy viên vitamin, nói là loại phụ nữ có thai thường uống, tốt cho đứa bé.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Vừa nói, hai hàng lệ máu vừa lặng lẽ rỉ ra từ hốc mắt đờ đẫn vô thần của Trịnh Minh Thúy, giọng nói cũng bất chợt chuyển sang thê lương: “Tôi không ngờ nổi, không ngờ nổi… Hóa ra hắn ta lại là người lòng dạ độc ác đến thế! Hắn ta không phải là người! Đó vốn không phải vitamin gì, đó là thuốc ngủ! Sau khi tôi ngủ, hắn ta lại nghiền nát thuốc ngủ pha ra vào nước, dốc cho tôi uống hết cả một chai!”
“Cảm giác uống thuốc ngủ đau đớn lắm! Cả người tôi đau lắm, nhưng không sao nhúc nhích được. Mọi thứ trong bụng, trong dạ dày như sôi lên, muốn nôn cũng không nôn được… Toàn thân như bị giam trong căn phòng tối mịt, không nhìn thấy chút tương lai… Thật tuyệt vọng…”
“Con tôi, cứ thế dần dần mất đi…”
Nét mặt Trịnh Minh Thúy trở nên điên cuồng: “Cả đời này, tôi chưa từng làm chuyện gì xấu, tại sao tôi và con tôi lại phải chịu đựng những việc ấy? Mà cái tên giết người đó, tôi vẫn luôn đi theo hắn ta, hắn vẫn cứ luôn sạch sẽ gọn gàng như vậy, thậm chí chưa đầy hai tuần sau đã yêu đương với một cô tiểu thư nhà giàu khác… Sao hắn có thể? Sao hắn dám cơ chứ? Cô gái xinh đẹp và có tiền kia chẳng qua cũng là ván đệm chân cho hắn thôi! Tôi phải giết hắn! Giết hắn!”
Nét mặt Trịnh Minh Thúy như người điên, vòng tròn ảnh hưởng từ tiếng quát mới rồi không thể kiềm chế cô ấy thêm nữa, thân thể cô lập tức vỡ nát!
Thực sự không chịu nổi, Hà Thanh vội đẩy cô nàng xuống giường: “Đi ra! Đừng có làm thế trên giường tôi.”
“A!”
Cô ấy điên rồi!
Hà Thanh vội vàng hít sâu làm mình bình tĩnh lại, hai tay bắt quyết: “Oan hồn tản khu, sắc mệnh ngưng hình! Tam dương khó tụ, lục âm tập hồn!”
Song song với động tác tay và khẩu lệnh tụ âm của cô, từ cửa sổ đột nhiên xuất hiện sáu luồng khí âm mờ mờ, lượn vòng quanh người Trịnh Minh Thúy…