Thanh Quỷ Kỷ Sự

Chương 5: Bùa vàng mực đỏ

/171
Trước Tiếp
Mắt thấy cái chăn nhung màu cỏ xanh mơn mởn rất mát vào mùa hạ của mình sắp dính đầy máu và nước hồ tanh hôi, đôi lúc Hà Thanh thật sự căm hận đôi mắt mình - bởi luôn có thể nhìn thấy những vết tích mà người khác không thấy được, vậy nên các bạn cùng phòng đều biết cô là đứa cuồng giặt chăn ga gối, nhiều khi vừa mới thay đã phải đem giặt lại… Gặp đúng lúc mọi người đều đang cần dùng máy giặt thì đúng là xếp hàng đến rồ người!

Hiềm nỗi, cô cũng hết cách rồi, nếu có thể chịu đựng được đủ loại vết tích và chất nhầy dính chân tay mà chỉ mình mình có thể nhìn thấy kia, cô đã không đến nỗi phải thế.

May là trong hơn một năm sinh sống ở Đế đô, năng lực của cô vẫn đang tăng trưởng từng ngày, từng giúp được cho ba con ma.

Chẳng qua là…

Nhìn Trịnh Minh Thúy được âm khí vây quanh mà dần chuyển về hình dạng ban đầu, Hà Thanh cau mày hỏi: “Cô nói Lăng Trạch đã dọn dẹp phần cuối rất tốt, vậy cô định báo thù thế nào? Không bằng không chứng, cảnh sát sẽ không tin. Giờ ma khí của cô quá mỏng, đến việc tiếp xúc vào đồ đạc cũng không làm được. Khu nhà nơi cô thuê lại quá xập xệ, không có cả camera, còn nữa, không phải tiền thuê là trả mỗi tháng một lần sao? Có khi giờ đã có người khác vào ở rồi…”

Cô vô thức cắn móng tay, đoạn nói: “Nói mới nhớ, hôm nay tôi tình cờ trông thấy anh ta, hình như sắp tới sinh nhật anh ta đúng không? Đến lúc đó, tôi sẽ giấu tên, tặng anh ta một món quà, cô bám vào trên đó, tiếp xúc gần thì sẽ bị âm khí xâm nhập, cô sẽ có cơ hội lẻn vào giấc mộng của anh ta, tốt nhất là có thể khiến anh ta nằm mơ nói mớ!”

Gương mặt trắng xanh của Trịnh Minh Thúy hình như có vệt đỏ gay kích động, há miệng định nói gì, nhưng chỉ thoáng chốc đã lại thất vọng: “Không được, Lăng Trạch cẩn thận lắm, lúc nào cũng ra vẻ giữ mình trong sạch. Trong khoảng thời gian tôi bám theo anh ta, anh ta không bao giờ dùng những thứ có lai lịch không rõ, hơn nữa còn có tính sĩ diện, cho dù là đồ người quen tặng nhưng nếu không đáng tiền hoặc trông quá bình thường thì hắn ta cũng sẽ không sờ vào, ngược lại còn bảo người ta cất đi vì quá quý giá…”

Thế thì khó rồi đây.

Chính bản thân Hà Thanh cũng nghèo, nếu ẩn danh tặng một quyển sổ đưa một cây bút thì còn có thể chịu được, chứ món đắt tiền… Ngại quá, bà đây cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra đâu.

Khổ nỗi ngày giúp đỡ đám hồn ma này, thế mà một xu một cắc tiền công còn chẳng được nhận, đã thế tiền bột giặt mỗi tháng còn nhiều hơn người ta, đó không phải tiền chắc!

Thế là lại bắt đầu xoắn gối. Nhưng mắt thấy màu trời sắp tới tảng sáng, trên đất có dương khí bốc lên, cô vội vàng nói với Trịnh Minh Thúy: “Tạm thời gác mấy cái đó qua một bên đã, tôi vẽ một lá bùa, cô tranh thủ trốn vào. Nếu không, trường này đã qua nhiều thế hệ, văn khí quá nặng, cương khí dưới bút văn nhân là nặng nhất, lại không nói quái, lực, loạn, thần, để tránh làm sinh viên bị tổn hại thì chắc chắn sẽ không dễ tha cho oan hồn ngoại lai như cô ở lâu. Một khi trời sáng, trên trường có người đi học thì văn khí sẽ thức tỉnh, cô sẽ bị đuổi đi ngay thôi.”

Tuy giờ văn khí trong các trường đại học lớn đã mỏng dần, nhưng nói gì thì Minh Đại cũng là trường danh giá số một số hai, có rất nhiều sinh viên có năng lực thực sự , bởi vậy nên cũng lợi hại hơn. Nếu không phải thi đỗ đại học này, phỏng chừng Hà Thanh đã chẳng ngăn được hồn ma tới tìm mình tán gẫu mỗi đêm.

Trong lúc nói, Hà Thanh đã tranh thủ bật cái đèn bàn, kéo rèm cửa, lấy tấm giấy vàng và mực đỏ giấu trong ngăn kéo ra, nhanh tay mài mực hai lượt đã lập tức nhấc bút điểm màu, một nét thành tranh.

Giấy bùa này do cô mò được trong tiệm bán đồ ma chay tang lễ. Hết cách rồi, “sau thời kiến quốc không được mê tín dị đoan”, làm gì còn ai bán cái này nữa? Cho dù có người mua thật, vậy một con bé xanh non như Hà Thanh cũng chẳng biết bán ở đâu. Vậy nên chỉ đào được một xấp ram ráp sần sùi, bên ngoài còn đóng đầy cục hạt lớn nhỏ không đều, nếu không phải cô hạ bút sinh linh, mực đỏ vẽ lên tức khắc tỏa quầng sáng, thì chẳng những không tác dụng mà còn lãng phí…

Nghĩ tới đây, lại không khỏi trào dâng oán niệm: Đến ăn mày còn phải có cái bát xin ăn! Cô thì hay rồi, bút vẽ bùa là sau giờ học mặt dày tìm tới một giáo sư đức cao vọng trọng để xin, cũng chẳng ngại lông đầu bút sắp trụi hết, khiến bây giờ, mỗi khi dạy tiết Quốc văn, giáo sư nọ vẫn để ý cô nhiều hơn một chút, cảm thấy cô hiếu học lại tiến bộ, hở tí là lại điểm danh…

Còn mực đỏ này, mực thượng hạng thì thôi chớ nghĩ tới. Mực này do cô mua phẩm màu về, mày mò hí hoáy hồi lâu mới tạm sử dụng được, bằng không sẽ không đến nỗi dùng nhanh hết như thế. Mùa hè Đế đô sáng nắng chiều mưa trưa trở gió, dùng ánh nắng chính ngọ để lén lút rèn luyện, không biết phải hao phí bao nhiêu tinh thần đâu!

Có thời gian bị các bạn cùng ký túc xá trông thấy còn tưởng cô đang học vẽ tranh sơn dầu, đến hôm sau liền ngỏ ý với cô rằng trong nhà có dụng cụ vẽ cũ/không cần/của người thân định gom lại tặng cô… Mượn đủ cớ trên trời dưới đất, chỉ sợ làm tổn thương tới tình cảm bạn bè…

Nghĩ tới đây, Hà Thanh quyết định, nếu sắp tới có thời gian thì phải ra cửa hàng lùng thử, ít nhất vẽ cái bùa bình an bằng mực đỏ giấy vàng cho xịn tí, hiệu quả cũng duy trì được lâu hơn. Không như bây giờ, ba ngày là linh khí đã bay sạch, muốn đưa cho bạn cùng phòng cũng không xong…

Bởi bùa vẽ là bùa cho hồn ma nương vào, vậy nên mực đỏ được dùng cần trộn với máu chó đen đã phơi dưới ánh trăng, nội âm ngoại dương, mới có thể giấu được hồn phách, ngăn cản thiên cơ.

Ngặt nỗi, Hà Thanh nhìn đĩa mực đỏ nhạt màu, hầy, mỗi lần lấy máu chó đen đúng là phiền phức, mà thứ này thì, sau khi liên tục vẽ cho ba hồn ma sẽ chẳng còn thừa nữa. Chuyện này phải nắm thật chắc, nếu không lần sau gặp chuyện gì sẽ không còn nguyên liệu mà dùng.

Nhờ vào linh tính của bùa vàng, vừa vẽ xong đã thấy có quầng sáng tỏa ra, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn. Nhưng vì linh khí ẩn vào trong, thế nên chỉ thoáng chốc đã về như bình thường, không có gì lạ.

Hà Thanh quen tay ngoắc: “Trịnh Minh Thúy!”

“Có!” Trịnh Minh Thúy không hiểu mô tê gì, chỉ ngớ người đáp một tiếng.

Vừa đáp xong, liền cảm giác hồn phách mất khống chế bay đi, lững lờ thong thả tiến vào bên trong lá bùa, vào rồi thì liền thấy người mê man nằng nặng, không có sức lực cử động gì, chỉ nghe trên đỉnh đầu có giọng nói Hà Thanh vang lên: “Cô là ma mới sinh, âm khí không đủ, đêm qua lại nhớ lại chuyện trước khi chết nên tổn thương quá nhiều nguyên khí, tạm thời cứ trốn ở đây uẩn dưỡng dần, tôi sẽ mang cô theo người, tìm được cơ hội sẽ giúp cô hoàn thành việc nhập thể…”

Làm xong những việc trên, mặt trời đã ló dạng.

Giờ đang là tháng Bảy, năm giờ là trời đã sáng trưng. Hà Thanh liếc sơ gương mặt tiều tụy vì thức trắng đêm của mình, không khỏi bắt một pháp quyết tụ âm dưỡng nhan.

Tay vừa mới tạo thế xong, nhìn gương mặt mịn màng hồng hào của mình trong gương, trong óc cô lại thoáng qua nghi vấn: “Ớ? Sao mình lại biết cái này nhỉ?”

Chỉ là từ sau khi tới Đế đô, những chuyện thế này rất thường gặp, vậy nên chỉ có một ý nghĩ thoáng qua như thế thôi chứ chưa từng truy cứu nguyên nhân.

Dù gì thì, những thứ pháp thuật và cả những kiến thức này, biết nhiều vẫn tốt hơn là không biết gì cả.

Kết giới cách âm đã mất hiệu lực, cô nhẹ nhàng lột ga giường ra thay. Vu Đan Đan ngủ ngay trên giường bên, mơ màng mở mắt thấy cô hí hoáy với cái giường thì lầu bầu nói một câu: “Hà Thanh, cậu lại giặt ga giường đấy à…” Đảo mắt, lại lật người ngủ mất.

Hà Thanh đi rửa mặt qua loa, kế đó mang ga giường đến phòng giặt, quẳng tiền vào rồi cứ thế kệ nó.

Dù gì thì vào thời điểm mặt trời lên, âm dương đổi cực, sáu khí trong trời đất tỏa dâng, chính là thời cơ tốt để tu luyện!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
linh456Truyện có na9 k vậy mn ? - sent 2023-12-25 11:08:47
Hồng Phấn ĐoànMnguoi ơi có ai biết truyện này CV không ạ - sent 2022-08-28 08:53:54
maikunSao nay cnhat rồi vẫn chưa có truyện nữa ạ - sent 2022-06-05 17:45:15
maikunLịch ra thứ mấy vậy ad, hóng quá - sent 2022-05-26 20:17:57
nam0708Ad cho xin lịch ra truyện đi ak - sent 2022-05-17 21:55:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương