Khi Hà Thanh đi ra khỏi Mặc Bảo Trai đã là chín giờ rưỡi sáng.
Hôm nay là thứ bảy, buổi sáng không có tiết, cô không cần lo sẽ bị trễ giờ. Có điều, lúc này Hà Thanh đã hoàn toàn không để ý tới những chuyện ấy!
Cô có tiền rồi!
Lá bùa hộ mạng lần đầu vẽ ra để luyện tay ấy không ngờ lại bán được một trăm ngàn!
Một trăm ngàn đó đó đó!
Bây giờ Hà Thanh chỉ muốn tát luôn cho chính mình một năm trước một cái. Nếu một lá bùa có thể bán được một trăm ngàn, nghỉ hè cô còn phải làm thêm cái quái gì nữa! Còn cả công việc gia sư mà sáng qua giáo sư tốt bụng tìm cho nữa, bây giờ nói không làm thì có còn kịp không?
Nhưng khi nghĩ tiền công gia sư còn cao hơn các bạn khác, lại là việc do giáo sư thấy mình khó khăn nên mới giới thiệu cho, vẫn nên đi thì hơn, dù sao cũng phải chuẩn bị sẵn cả đôi đường mới tốt. Ngộ nhỡ sau này bùa chú không đáng tiền nữa thì phải làm sao?
Vừa nghĩ tới tám mươi ngàn còn dư trong thẻ, Hà Thanh cảm thấy đến cái túi xách cũng nặng trĩu. Cô lại bắt đầu nở ruột nở gan, cười toe toét như đứa ngốc.
Nhưng máu nóng che đầu chỉ là chuyện trong nháy mắt. Cô lại yên lặng mở điện thoại ra kiểm tra số dư, cũng chỉ còn lại có tám mươi ngàn. Số tiền này, tới nhanh mà đi cũng nhanh, dù gì thì, tuy bùa có thể bán được tiền nhưng những thứ dùng để vẽ bùa cũng tốn tiền không kém. Mới chỉ một cây bút và năm trăm tờ giấy bùa cấp cao, trung, thấp thôi đã đi sạch hai mươi ngàn rồi. Hai mươi ngàn, cô phải liều mạng làm quần quật cả kỳ nghỉ hè, vậy mà cũng chưa chắc đã đủ nhiều bằng ấy. Hôm nay thì nhoáng cái đã đi sạch, giờ ngẫm nghĩ lại thấy đau lòng.
Cô bán được bùa, nhưng còn mua nhiều giấy bùa và mực đỏ hơn, còn cả cây bút vẽ bùa ưng mắt kia nữa. Cây bút kia, tuy thân bút làm từ trúc nhưng linh khí lại ẩn bên trong, hào quang giấu kín, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Bất ngờ nhất là, thứ vốn tưởng quý giá ấy, trong mắt ông chủ lại là loại hàng rẻ nhất, cũng coi như nhặt được món hời to.
Nhưng máu chó đen thì vẫn đắt quá, một gram nhẹ xọp như thế mà còn chẳng đủ vẽ được mấy bút. Cân nhắc đến học phí của kỳ kế, Hà Thanh cảm thấy vẫn nên tạm để sau thì hơn.
Hà Thanh ôm đồ bước đi trong sân trường. Phía sau hội trường lớn có con đường nhỏ rợp bóng cây, tiết trời bây giờ nóng như vậy, lần nào trở về ký túc xá, Hà Thanh cũng phải cất công đi đường vòng sang đây. Dù gì đường cũng không dài hơn mấy…
Nhưng đôi tình nhân đang anh anh em em đằng trước có phải Lăng Trạch và Trương Linh Yên mà cô đang trăm phương ngàn kế để tiếp cận không nhỉ?
Hôm nay cõi lòng Trương Linh Yên ngập trong niềm vui.
Lần trước Lăng Trạch đã hơi nhượng bộ, có ý chịu nhận quà cô tặng, tuy chỉ là cái đồng hồ đeo tay nhưng cô nàng vô tư tùy tính cứ lờ đi như không biết.
Hai ngày nay, cô ra sức tặng đồ, từ quần áo đến giày dép, từ tất chân đến nơ cổ, nếu không phải do quan hệ chưa thân thiết đến mức ấy ấy thì chắc cả quần lót cũng đã tặng rồi… Kết quả lần nào Lăng Trạch cũng từ chối đủ kiểu, mãi sau không chối nổi mới chịu nhận, thế mà người hao hết bao tiền của tặng quà thì lại vui như mở cờ, khó lòng kiềm chế.
Trương Linh Yên cảm thấy, mỗi lần thấy Lăng Trạch cau mày nhìn mình đầy yêu chiều, nét mặt vừa mang sự cao ngạo tận trong xương, vừa vì thích mình mà không thể đặt xuống mọi ngăn cách phòng bị, cố gượng nhận quà mình tặng cô lại như cảm nhận được tình yêu tràn ngập trong Lăng Trạch! Lại càng thêm mê mệt!
Hôm nay cũng là một ngày trọng đại!
Trước đó, cô gọi điện cho bố khóc lóc than nghèo, lừa được hai trăm ngàn tiêu vặt, suốt đêm hôm qua vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi trong trung tâm thương mại, có thế mới tạm coi như chọn được một cái đồng hồ đeo tay.
Tuy không phải loại hàng cao cấp như Patek Philippe nhưng cũng có chất lượng tên tuổi, tạm coi như nhìn được…
Hai người trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Trông ngoại hình mặt mũi Lăng Trạch, hoàn toàn không thể ngờ hắn ta lại là kẻ mặt người dạ thú đến thế. Nhìn Trương Linh Yên giậm chân làm nũng đòi tặng quà cho Lăng Trạch đằng kia, Hà Thanh đột nhiên nảy ra một kế, vội vàng lùi về chỗ ngoặt, lấy lá bùa mới mua vừa nãy trải lên mặt hộp, nhấc bút chấm mực…
Ơ, mực đâu?
Mực vẫn chưa pha…
Đùa đấy à!
Hà Thanh nóng ruột, lại không biết bao giờ cặp tình nhân kia đi, tình thế phi thường thì hành động cũng phải phi thường, cô đành nhịn đau cắn rách ngón tay, vẽ luôn lên tấm giấy vàng. Lá bùa với đường nét hình thù kì dị một nét thành hình, không hề đứt nét nào.
Cô kẹp lá bùa vào tay, vết thương trên tay không thuốc tự khỏi.
Nhân lúc không ai, Hà Thanh chập ngón tay giữ chặt lá bùa, gọi: “Trịnh Minh Thúy!”
Lá bùa nấp trong ví tiền tức thì bay lên, bay tới giữa không trung như gió thổi, thấp thoáng thấy bóng hồn phách Trịnh Minh Thúy ẩn hiện, không một chút do dự dấn thân vào lá bùa mới. Hà Thanh lập tức thu tấm bùa vàng, nhanh tay dọn dẹp đồ đạc rồi kéo chặt khóa ba lô, dặn dò: “Đây là bùa tụ âm dẫn thần, tôi sẽ tới đó chạm vào bọn họ, nghĩ cách dán bùa vào những vật trên người, khi đó âm khí vào cơ thể, linh thần không đủ vững chắc, chính là thời cơ tốt để cô nhập mộng. Trịnh Minh Thúy, nhớ cho kỹ, một giờ rạng sáng mỗi ngày nhập mộng, cố nghĩ cách dụ hắn nói chuyện, càng là những lời sâu trong nội tâm thì càng dễ khiến hắn nói ra thành tiếng. Chỉ cần có người nghe được và bắt đầu hoài nghi, cô sẽ có cơ hội báo thù… Bùa này có thể duy trì được một tuần, nhớ đấy!”
Giọng Trịnh Minh Thúy không một chút chần chừ, quả quyết dõng dạc: “Tôi sẽ làm thế!”
Hà Thanh không do dự thêm nữa. Cô ôm chặt món đồ trong ngực, vùi đầu lao ra khỏi khúc rẽ.
May mà hai người đằng trước vẫn đang ôm sát vào nhau.
Tính toán khoảng cách xong, Hà Thanh bắt đầu nhắm mắt lao thẳng về trước. Do bất ngờ không chuẩn bị gì, cả ba va vào nhau, đồ đạc rơi tứ tung trên đất.
May mà cả hai bên đường đều là mặt cỏ, Hà Thanh cũng đã chọn đúng nơi, lại có khống chế sức lực, vậy nên dù hai người kia có giật mình nhưng không hề đau đớn gì, cũng không ai bị thương.
Hà Thanh nhìn hai người, cố dụi mạnh cho đôi mắt phút chốc hoe đỏ, đồng thời còn vờ dùng giọng nghẹn ngào để xin lỗi: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi!”
Cô luống cuống nhặt những món đồ dưới đất lên, đầu tiên là cái túi xách giá đắt chất bền, tiếp theo là bài thi của Trương Linh Yên, kế đó mới là chiếc đồng hồ đeo tay đã dính bụi đất bị sơ ý rơi khỏi hộp.
Nhìn thấy chiếc đồng hồ, tốc độ tay Hà Thanh càng tăng nhanh - vốn định dán bùa lên quần áo Lăng Trạch, cách lớp quần áo, hiệu quả cũng tạm được. Không ngờ lại có cơ hội tốt trời ban, cái đồng hồ đắt giá thế này, theo như lời Trịnh Minh Thúy thì nhất định Lăng Trạch sẽ mang theo người mỗi ngày, âm khí sẽ càng dễ vào cơ thể!
Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh, tay Hà Thanh vẫn không dừng động tác, cuối cùng đã chạm được vào chiếc đồng hồ kia! Trong giây lát chớp nhoáng, cả Lăng Trạch và Trương Linh Yên đang lo phủi phủi người mình đều không nhận ra, trong khoảnh khắc khi cô chạm vào cái đồng hồ ấy, một tấm bùa vàng nho nhỏ được cô đặt trong lòng bàn tay đã lập tức tiêu tan.
“Vù…”
Một cơn gió lạnh vù vù thổi qua, Trương Linh Yên xoa da gà mới nổi lên trên tay mình, ngó sang Hà Thanh đang nhặt đồ thì gượng cười nói: “Không sao, lần sau cẩn thận hơn là được rồi.”
Đoạn vừa nhanh chóng ôm lấy cánh tay Lăng Trạch, đi thẳng về trước không quay đầu: “Trận gió vừa rồi đúng là lạnh thật…”
Hà Thanh đứng sau nhìn theo, Trương Linh Yên đang vừa đi vừa đeo cái đồng hồ có dải dây xoắn theo kiểu Mobius cho Lăng Trạch.
Dải Mobius, mãi mãi tuần hoàn, không bao giờ dừng lại.