Thanh Quỷ Kỷ Sự

Chương 9: Giấc mộng mười năm (1)

/171
Trước Tiếp
Lăng Trạch đứng trong căn phòng trọ xập xệ.

Thật ra, nói phòng đã là nâng cao nó.

Tổng diện tích cùng lắm được mười mét vuông, cái giường xếp hai mét vuông, nhà vệ sinh tạm ngăn lại bằng tấm nhựa hai mét vuông, hai cái tủ để đồ lặt vặt, một đống dụng cụ linh tinh như nồi bếp đồ gia dụng các thứ.

Đây là nơi sinh sống của dân lao động Đế đô. Và kiểu người không biết cách hưởng thụ cuộc sống, chỉ biết cắm đầu làm việc, liều mạng tích cóp tiền như Trịnh Minh Thúy thì cũng chỉ xứng ở tại nơi thế này.

Không sai, tấm khăn trải giường hình hoa mẫu đơn màu hồng nhạt rực rỡ trên giường đã nói rõ cho Lăng Trạch, đây chính là nơi ở của Trịnh Minh Thúy.

Hắn cực ít tới nơi này. Suốt ba năm học đại học ở Đế đô, số lần tới chỉ dừng ở con số năm, sáu đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng trước nay hắn chưa từng chú ý tới nơi này, chỉ nhớ duy nhất chiếc ghế nhựa đỏ rẻ tiền vì mỗi lần tới đây, hắn đều không thể không ngồi xuống nó.

À, còn cái ga trải giường tục tĩu không chịu nổi đó nữa.

Hôm ấy, ban ngày hắn hạ mình dỗ dành Trương Linh Yên vui vẻ, đến tối lại nhận được một khoản tiền từ tay Trịnh Minh Thúy, cảm giác đè nén trong lòng và cảm giác chân thực do mớ tiền trong tay mang lại đan xen vào nhau, khiến hắn nảy sinh một nỗi phấn khởi vặn vẹo khó nói.

Thế nên, mượn cảm giác say rượu, cuối cùng hắn đã được nếm trải cái cảm giác mang tên chinh phục, thứ chập chờn trong mắt khi ấy chính là tấm ga trải giường này…

Lăng Trạch không hiểu tại sao mình lại đứng ở đây. Hắn ta nhớ chắc rằng Trịnh Minh Thúy, con bé không biết điều ấy đã bị mình xử lý gọn gàng.

Một đứa con gái giá rẻ và thấp kém như vậy lại dám dùng cái thai để ràng buộc hắn… Cuộc đời Lăng Trạch này, trước nay chưa từng thay đổi vì bất cứ ai.

Bất kể là hai ông bà già tầm thường nông cạn ở nhà hay Trịnh Minh Thúy vọng tưởng trói buộc hắn, và cả, cả đại tiểu thư Trương Linh Yên tự cao luôn hất hàm sai khiến kia…

Lăng Trạch cười khẩy ngó cảnh tượng xung quanh. Bất kể điều gì cũng không thể khiến hắn trở nên kích động.

Có lẽ, đây cũng là năng lực trời sinh của Lăng Trạch. Hắn quá bình tĩnh, cũng quá lạnh nhạt, tuy luôn luôn mỉm cười nhưng đôi mắt chưa bao giờ nhìn thẳng vào người đối diện, tất nhiên cũng sẽ không lộ cảm xúc gì trước hành động của những con giun cái dế. Hắn biết giá trị thực sự của mình, cũng đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời ngày sau. Tâm trí hắn mạnh mẽ hơn bất cứ ai! Hoàn toàn không có điểm yếu!

Đáng tiếc, hắn đã quên, con gái khi yêu thì sẽ dồn tất cả tâm tư tình cảm vào người mình yêu, thứ các cô có thể quan sát ra thậm chí còn kỹ càng, chi tiết hơn cả hiểu biết của chính hắn ta. Chỉ là, con gái khi yêu đều ngu ngốc như thế, bộ não của các cô ấy khi chìm vào tình yêu nồng cháy thì sẽ tự động làm mờ đi những tin tức này, chỉ nhìn thấy điều họ muốn thấy…

Mà bây giờ, Trịnh Minh Thúy đang đứng ngay góc tường, cười lạnh nhìn Lăng Trạch.

Sự vững chắc trong tâm chí Lăng Trạch chắc chắn vượt xa người thường. Suy đoán trước đó của Hà Thanh là đúng, một gã như vậy, nếu không phải điểm xuất phát quá thấp, tầm nhìn quá hạn hẹp, vậy đoán chắc tương lai sẽ thành kiêu hùng một phương.

Lăng Trạch không hề cảm nhận được suy nghĩ của một người khác. Lúc này đây, hắn vẫn đang đứng trong căn phòng. Hắn biết đây là mơ, bởi vì căn phòng ngoài hiện thực kia, vào cuối tháng, khi chủ nhà tới thu tiền và nhận ra không có ai nên nó đã được đổi chủ.

Chỉ là cảnh tượng này lại ngày càng chân thật, thậm chí hắn có thể nghe được cả tiếng nước chảy loáng thoáng truyền ra từ nhà vệ sinh…

Trịnh Minh Thúy để tóc ngắn, gầy gò và hiền dịu, bằng xương bằng thịt đi ra.

Cô… hình như già hơn chút ít.

Nét mặt vẫn nhợt nhạt như thế. Nhưng trong trí nhớ hắn ta, dẫu hai má cô gầy gò phờ phạc thì vẫn còn đó vẻ rực rỡ riêng biệt của thiếu nữ.

Nhưng người trước mắt này lại tựa như một bà chủ gia đình đã thực sự bị gánh nặng cuộc sống mài mòn, biến thành kẻ có con mắt cá chết như lời Giả Bảo Ngọc miêu tả.

Trịnh Minh Thúy đi về phía hắn ta, bước đi rất dịu dàng, nhưng lại một mạch bước xuyên qua cơ thể hắn ta.

Lăng Trạch ngạc nhiên quay đầu, thấy Trịnh Minh Thúy đeo nụ cười đi tới bên cửa, vừa mở cửa vừa cất lời: “Anh về rồi… Hôm nay thế nào?”

Người ngoài cửa không nói lời nào, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tự nhiên bước vào phòng.

Lăng Trạch ngạc nhiên nhận ra, người đàn ông này có gương mặt của hắn ta!

Chỉ là, giống như cô ấy, cũng già hơn chút ít.

Hắn dằn cơn kinh ngạc trong lòng xuống, quay đầu sang chỗ khác hít thở sâu, nhưng khéo sao lại trông thấy trên tờ lịch có dãy số tạo thành từ những chữ số màu đỏ: Năm 20xx tháng X ngày XX…

Thời gian này, đã là mười năm sau tính từ thời điểm hiện tại.

Chẳng lẽ, đây là hắn của tương lai ư?

Không, không đúng, không thể nào, Trịnh Minh Thúy đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu rồi, tương lai của hắn sẽ rất tốt, không thể lại xuất hiện cô ta được!

Lăng Trạch tức giận nghĩ.

Kế đó, đột nhiên khung cảnh nhoáng lên, khi hắn kịp hồi thần thì đã ngồi trên bàn cơm từ lúc nào. Bàn tay bưng chén cơm thô ráp sần sùi này nhất định không phải bàn tay vốn có của hắn ta!

Hắn đã thành Lăng Trạch già đi kia!

Chỉ thấy Trịnh Minh Thúy đối diện đang thở vắn than dài, nét mặt sầu khổ: “Ầy, ngày nào cũng thế này thì biết làm sao đây? Năm nay Tiểu Bảo đã mười tuổi rồi, còn không gom đủ tiền phí chọn trường thì chắc khỏi cần đi học nữa luôn mất.”

“Còn anh nữa.” Cô gái mà trong trí nhớ của Lăng Trạch vẫn luôn dịu dàng với mình, không hiểu sao hôm nay lại nhìn hắn với vẻ thương xót, còn kèm theo cả chút căm ghét mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra: “Anh thử nói đi, khi xưa em tốn nhiều tiền cho anh vào Minh Đại như vậy, anh thì hay rồi, cứ quyết phải chia tay em để đến với cái cô họ Trương kia, kết quả đến cái bằng tốt nghiệp cũng không lấy được. Bây giờ thì sao, mở miệng ra nói mình đường đường là sinh viên ưu tú của Minh Đại mà bằng cấp lại chẳng thấy đâu, làm việc khác thì anh lại cảm thấy để người ta biết lai lịch mình sẽ mất thể diện, chỉ đành đi tiếp thị bán hàng…”

“Anh nhìn lại mình đi, vào xã hội mười năm mà chẳng được trò trống gì, mỗi tháng không bán ti vi thì cũng tiếp thị thực phẩm chức năng, tiền kiếm được còn chẳng bằng em đi trông con cho người ta… Sao anh lại kém cỏi thế cơ chứ?”

Trịnh Minh Thúy hệt như người đàn bà trung niên đã bị cuộc sống đè chặt, lải nhải mãi mà không dứt.

Nhưng Lăng Trạch nghe vào tai, sắp xếp lại những tin tức trong lời cô nói thì trong lòng không khỏi dậy sóng!

Từ khi hắn nhớ được đến nay, trời sinh đã biết lợi dụng ưu thế của mình, cũng chịu chăm chỉ cố gắng, vì vậy mới có thể thi được vào Minh Đại ở Đế đô khi chỉ lớn lên trong thôn xóm nhỏ.

Tuy so với các bạn học, quả thật hắn vừa yếu thế lại nghèo khó, nhưng Lăng Trạch luôn tự đánh giá mình rất cao, quyết sẽ không ngồi yên chờ chết.

Hắn phải giữ chặt học bổng của mình, thế nên mới không có thời gian rảnh đi làm. Đúng lúc ấy, Trịnh Minh Thúy quê mùa ngu xuẩn liền lọt vào mắt hắn ta… Hắn đã chuẩn bị phông màn sắp xếp đầy đủ, một mặt cho các bạn và thầy cô đều biết gia cảnh mình nghèo khó, mặt khác lại không ngừng củng cố hình tượng tiến bộ vươn lên, cố gắng mọi cách để cải thiện cuộc sống sinh hoạt. Suốt ba năm không ngừng cố gắng thể hiện, dạo gần đây, cuối cùng hắn đã cảm giác được con bé Trương Linh Yên mặt đẹp óc nho kia đã dần quyết lòng theo mình rồi…

Giờ bắt đầu là lúc tiền đồ của hắn rộng mở hơn!

Làm sao có thể nhịn được? Làm sao có thể chịu được cái cuộc sống tầm thường vô vị lại cực khổ thế này?

Thình lình hắn hất đổ cái bàn, tiếng gầm thét vang lên trong một chuỗi âm thanh loảng xoảng đổ vỡ: “Cô nói gì thế hả?”

Rạng sáng, hai ba giờ, đang vào lúc mọi người ngủ say.

Trong ký túc xá nam của Minh Đại, Trương Húc mới đi vệ sinh trở về, đang lần sờ bò lên giường thì bỗng nghe Lăng Trạch giường bên phát ra một tiếng hét vừa kiềm chế lại vừa tức giận: “Cô nói gì thế hả?”

Lời nói mê trong đêm đột ngột vang lên, Trương Húc sợ hãi tới mức lập tức trượt chân, ngã luôn từ thang xuống đất.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
linh456Truyện có na9 k vậy mn ? - sent 2023-12-25 11:08:47
Hồng Phấn ĐoànMnguoi ơi có ai biết truyện này CV không ạ - sent 2022-08-28 08:53:54
maikunSao nay cnhat rồi vẫn chưa có truyện nữa ạ - sent 2022-06-05 17:45:15
maikunLịch ra thứ mấy vậy ad, hóng quá - sent 2022-05-26 20:17:57
nam0708Ad cho xin lịch ra truyện đi ak - sent 2022-05-17 21:55:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương