Để không liên lụy tới Lục Thời Trung mà Lương thị chỉ có thể nhận hết, chỉ cần lão gia không sao thì bà ta tin rằng nhất định lão gia sẽ nghĩ cách cứu mình ra.
Nhưng Lương thị lại không biết, kiếp trước không có sự tham dự của Tấn tướng gia mà bà ta còn không thể thoát khỏi trừng phạt, huống chi ở kiếp này bà ta còn muốn kéo Tấn tướng gia xuống nước. Dựa theo thủ đoạn quyết liệt của Tấn tướng gia lăn lộn trong triều đình nhiều năm, bà ta muốn chết thoải mái cũng không được.
Lương thị tạm thời bị bắt giữ, bởi vì dính dáng tới hai vị mệnh quan triều đình nên cần báo cáo lên rồi mới định tội. Lục Thời Trung vì bị Lương thị xúi giục, biết chuyện mà không báo nên bị đánh năm mươi đại bản rồi cho đưa về Lục gia.
Lục Mạc Ninh thân là khổ chủ nhưng lại không phát biểu câu nào trên công đường, cảm giác tồn tại không cao, vì vậy người bên ngoài không chú ý tới hắn. Cho đến khi kết thúc, Tấn tướng gia vẫn phải hồi phủ xử lý chuyện trong phủ trước, sau đó phải tiến cung một chuyến. Dù sao lời đồn tướng phủ của ông ta ép lương nam làm thê đã bị truyền đi, suy cho cùng vẫn tổn hại tới thanh danh của tướng phủ, ông ta cần phải đích thân giải thích một phen.
Tấn tướng gia đi tới chỗ Lục Mạc Ninh, ông ta không nhiều lời, chỉ vỗ vai hắn: “Tiểu tử tốt, lão phu coi trọng ngươi, chuyện này chắc chắn lão phu sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Lục Mạc Ninh chắp tay hành lễ: “Tướng gia nghiêm trọng rồi.”
Lúc Lục Mạc Ninh trở lại Lục gia, đám hạ nhân nhìn thấy hắn đều như gặp quỷ, khúm núm khom người hành lễ, không hề thấy chút thờ ơ chây lười ngày xưa: “Đại, đại công tử.”
Lục Mạc Ninh lạnh nhạt: “Lão gia đâu?”
Hạ nhân đáp: “Lão gia đã được khiêng về chủ viện, đại phu đang khám chữa cho lão gia...”
Lục Mạc Ninh ừ một tiếng rồi đi thẳng về phía chủ viện.
Đợi đến khi hắn đi xa hạ nhân mới ngẩng đầu lên nhìn trộm, chẳng hiểu sao bọn họ cứ cảm thấy đại công tử như biến thành người khác, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm người ta đã khiến người ta có cảm giác bí bách uy nghiêm đáng sợ.
Lục Mạc Ninh vừa bước vào chủ viện đã chợt nghe thấy một tiếng la hét: “Cút! Cút đi! Cút hết cho ta!”
Trên đường Lục Mạc Ninh qua, đám nô bộc đều cúi đầu, nép sát vào góc tường không dám lên tiếng.
Lục Mạc Ninh nhìn viện tử vừa xa lạ vừa quen thuộc, cảm thấy rất hoài niệm. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, việc nhìn thấy Lục phủ mà sau này đã bị hắn niêm phong hoàn toàn lần nữa khiến ký ức mơ hồ khi còn bé ập tới, rồi những ký ức đó lập tức hóa thành một đống khói xanh, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong lòng, cũng không có chút gợn sóng nào.
Hắn bước vào chủ sương phòng, không có ai ngăn cản. Chuyện đại công tử cáo trạng cha ruột kế mẫu trên công đường đã sớm truyền khắp nơi, bây giờ phu nhân bị giam, chỉ sợ bầu trời ở Lục gia... sắp thay đổi rồi.
Lục Thời Trung bị đánh năm mươi đại bản tới da tróc thịt bong, nếu không phải ông ta đang tuổi tráng niên thì e rằng đã mất luôn nửa cái mạng rồi. Ông ta vừa được đại phu bôi thuốc cho xong đã thấy đột nhiên trong phòng yên tĩnh lại một cách kỳ lạ. Lục Thời Trung giương mắt đã đối diện với một thiếu niên đang đứng dựa vào bình phong.